
“Cho nên
nói cách khác, một khắc chúng tôi bị đạo ánh sáng kia hút vào, cũng đã xoá tên
trong lịch sử?”
Một thanh
âm giống như từ địa ngục truyền tới quanh quẩn hỗn độn ở trong phòng. Một loại
tâm tình rõ ràng hiện ra giống như bản thân bị ở trong chuyện ma quỷ xưa khủng
bố.
Chủ nhân của
thanh âm nghiêm khắc và quyền uy ấy chính là Trị quốc Tương Vương Lan Tĩnh.
“Theo tôi đọc
Đường triều lịch sử, tôi nghĩ hẳn là. . . có lẽ. . . Phải không?”
Một người
phụ nữ ước chừng bốn mươi lăm tuổi, giống như là nhìn thấy thần tiên rớt xuống,
thân mình đứng thẳng tắp, ngay cả động cũng không dám động. Chỉ dám dùng ánh mắt
sau cặp kính dày cộm trên mặt trừng ba người đàn ông đằng trước.
Bọn họ ăn mặc
vô cùng kỳ quái, xem ra giống như là phục sức truyền thống của đàn ông Nhật Bản,
lại giống như trang phục chỉ của người cổ đại mới có.
Vừa rồi
nghe bọn họ tự giới thiệu, bà mới biết được bọn họ là Vương gia từ Đường triều
xuyên tới, lại còn là con trai bảo bối của Lý Thế Dân, đây quả thực là khó tin.
Tuy rằng
ánh mắt của bà là sợ hãi, nhưng bà lại đỏ mặt giống một cô gái nhỏ, thẹn thùng
hệt như nhìn thấy người yêu thuở mối tình đầu.
Không có biện
pháp a, ai bảo bà chưa từng gặp đàn ông có bộ dạng xuất sắc hoàn mỹ như vậy,
hơn nữa muốn sinh cũng không sinh ra được.
“Vậy bổn
vương làm sao có thể đi tới cái địa phương tên kỳ quái này?” Định quốc Tương
Vương Lan Khang phát ra nghi vấn.
“Là máy thời
gian lão công tôi để lại hút một ít đồ vật đến đây. . .”
“Bất kể là
loại gà đất nào, nhanh chút đem bổn vương đưa trở về.” Mở miệng là An quốc
Tương Vương Lan Ngọc bộ dạng xinh đẹp nhất.
“Không phải
là cái loại gà ăn ngon, mà là máy thời gi¬an, chính là máy móc có thể đem người
đưa đến bất kỳ địa phương nào.” Quan mẹ cẩn thận kiên nhẫn giải thích.
“Có thứ tốt
này?”
Vừa nghe đến
có thứ thần kỳ, sắc mặt nguyên bản phẫn nộ xanh mét của ba mỹ nam tử liền có
chút cải biến. Trong ánh mắt xinh đẹp lóe ra một cỗ ánh sáng tràn ngập hứng
thú.
Cảm nhận được
bọn họ đưa ánh mắt hướng về máy móc có tạo hình kỳ quái bên cạnh, bước chân chậm
rãi đi theo tới gần, sau đó giống như tiểu hài tử tò mò sờ loạn.
“Hoàng
huynh, em từng nghe nói dân tộc bên ngoài lãnh thổ đã có người thiết kế thứ
này, nói là có thể đem người trở về thời đại quá khứ cũng có thể mang người vượt
đến tương lai. Ai có được loại máy móc này quả thực có thể trên thông thiên văn
dưới rành địa lý rồi.”
Lan Khang
quả rất muốn nhìn thấy loại máy móc trong truyền thuyết này, hiện tại gặp được,
lại cảm thấy thực nghi hoặc.
Một cái ghế
dựa tạo hình xinh đẹp, bên cạnh xoay quanh mấy thứ thiết kế bằng vàng chưa thấy
qua, như vậy là có thể xuyên qua thời không sao?
Bất quá, nếu
không được, vừa rồi phải giải thích như thế nào ba người bọn họ vì sao đứng ở
chỗ này?
“Nhanh chút
đưa chúng tôi trở về, bằng không mẫu hậu sẽ lo lắng cho chúng tôi.” Lan Tĩnh mệnh
lệnh nói.
“Đúng vậy,
bà có biện pháp đem chúng tôi mang đến nơi này, đương nhiên cũng phải có biện
pháp đem chúng tôi đưa trở về.” Lan Ngọc cũng phụ họa. Khó được anh hôm nay ăn
mặc đẹp trai lại anh tuấn như vậy, còn chưa có đi ra ngoài biểu diễn mê đảo những
cô gái kia, đã bị hút đến địa phương kỳ quái này. Anh thật tức giận hơn tất cả
mọi người.
“Nếu tôi
nói cái máy thời gi¬an này không có cách trở về, chỉ có thể đến không thể quay
lại, tôi cũng không có cách nào khác thì sao?” Quan mẹ ăn ngay nói thật.
Chợt đột
nhiên, một cây đao sắc bén sáng chói tiến đến cái mũi, Quan mẹ sợ tới mức mắt
kính to trên mặt bà cũng trợt xuống, miệng mở thật lớn .
“A!”
Một tiếng
trống vang lên, cả người bà như người tuyết gặp phải mặt trời lớn hòa tan xụi
lơ té trên mặt đất, sau đó cũng không nhúc nhích.
Hai cặp mắt
khác ở hiện trường đầu tiên là rơi trên mặt đất, sau lại chậm rãi dời về phía
người đàn ông vừa rút đao, nhịn không được đồng thời thở dài.
“Lão tam, cậu
có chuyện không thể dùng lời sao? Luôn muốn động đao động thương.” Lan Tĩnh cau
mày trách cứ.
“Không có
ích lợi gì, xú tiểu tử này mỗi lần nói không có biện pháp đạt được yêu cầu, cậu
ta liền sẽ động thủ động cước.” Lan Khang luôn luôn không quen nhìn lão tam như
vậy nhất. Hơn nữa lại càng tức giận, động thủ đều là em trai, kết quả bị quở
trách lại là anh và hoàng huynh.
Nguyên nhân
chính là mọi người đều bị bộ dáng mảnh mai đáng thương của lão tam lừa gạt, kỳ
thật người kia mới chính là tính tình nóng nảy nhất.
“Như vậy mới
có thể nhanh.” Lan Ngọc kháng nghị nói.
“Hiện tại
người đã bất tỉnh có thể nói là tốt sao? Còn không phải đành chờ tới lúc lão bà
này tỉnh lại mới biết được muốn làm sao dùng con gà này đưa chúng ta trở về.”
Lan Khang bĩu môi nói.
“Đúng nha!”
Lúc này Lan Ngọc mới chợt hiểu ra.
Hai người
khác tại chỗ bỗng nhiên cảm giác được có một trận gió lạnh thổi qua, mảnh giấy
trên mặt đất bị thổi trúng quay cuồng vài vòng mới dừng lại.
“A!”
Vừa lúc đó,
truyền đến một đạo tiếng thét chói tai sát khí đằng đằng của nữ tử, ba người
xoay người, một cái vỉ đập ruồi đánh về phía đầu bọn họ.