Duck hunt
Vương Gia Nhận Nhầm

Vương Gia Nhận Nhầm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322383

Bình chọn: 9.5.00/10/238 lượt.

cảm nhận tay hắn ôm chặt lấy eo mình

- Vương gia…

Ngoài phòng bỗng có người gõ cửa.

Mục Triển nhíu mày, lập tức kéo chăn che chắn thân thể Tô Di rồi đáp:

- Có chuyện gì?

- Vương gia, thuộc hạ Thiết Ưng có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.

Người ngoài cửa cung kính trả lời.

- Có chuyện gì sáng mai đến thư phòng rồi nói

- Thuộc hạ vừa đem chuyện Vương phi gặp nạn bẩm báo lên Hoàng thượng, lúc đó thái tử cũng ở đó… Hoàng thượng triệu Vương gia lập tức tiến cung.

- Lập tức tiến cung? Mục Triển kinh ngạc ngồi dậy

- Hoàng thượng còn nói muốn Vương phi cũng đi cùng

- Ta? Tô Di cả kinh, Mục Triển ôm nàng, vỗ vỗ lưng an ủi nàng.

- Đừng sợ, đã có ta đây rồi. Hắn thấp giọng thì thầm.

- Xin Vương gia và Vương phi lập tức hồi cung, trong cung đã phái sẵn xe ngựa tới chờ trước phủ. Thiết Ưng lại nói.

- Xem ra chúng ta không đi không được rồi. Mục Triển cười nhìn Tô Di nói: – nào lại đây, ta giúp nàng thay quần áo, chải đầu.

- Không cần, ngươi đi ra ngoài đi.

Tuy rằng khi nãy đã gần gũi nhưng nàng vẫn xấu hổ, lùi người vào trong chăn không cho hắn đụng vào.

- Sợ cái gì? Ta đều đã thấy cả rồi!

Hắn buồn cười nói lại ra vẻ khó xử nhìn nàng, khoác trường bào đi xuống giường:

- Vậy được rồi, ta đến tiền sảnh chờ nàng, gọi nha hoàn vào hầu hạ đi.

Nàng cúi đầu không nói, nghe thấy tiếng cười lanh lảnh của hắn rồi tiếng hắn đẩy cửa đi ra. Sau đó, nha hoàn nối đuôi nhau mà vào

Giữa hai chân nàng dính đầy mật hoa (tự hiểu ná), trên người đầy hơi thở của hắn, bọn nha hoàn như đã nhìn quen, cũng không kẻ nào lộ ra vẻ khác lạ, chu đáo bưng nước ấm đến lau rửa cho nàng khiến nàng càng muốn tìm cái động mà trốn vào đó.

Thật lâu mới rửa mặt, chải đầu cho xong, sợ Hoàng thượng đợi lâu sẽ trách tội, nàng vội chạy đến tiền sảnh, không ngờ lại suýt nữa đâm phải một người.

- Vương gia thấy Vương phi lâu như như vậy còn chưa ra nên sai thuộc hạ đến.

Tô Di ngẩng đầu nhìn bóng người cao lớn kia, khuôn mặt lại che mặt nạ sắt khiến nàng ngạc nhiên.

Đây chính là hộ vệ Thiết Ưng nổi tiếng trong phủ sao? Vào phủ lâu như vậy, hắn luôn làm việc ở bên ngoài cho nên không có duyên gặp mặt. Nay thấy hắn, nàng cảm thấy ngoại hiệu Thiết Ưng này chắc có là vì khuôn mặt của hắn.

Hắn dùng mặt nạ sắt che đi nửa khuôn mặt, chắc là vì đã từng bị gặp tai nạn, tuy rằng ban đầu khiến người khác thấy quái di nhưng cũng không cần ngạc nhiên.

Tô Di lập tức xóa bỏ vẻ mặt kinh ngạc, nhìn hắn cười.

Thiết Ưng bị nụ cười đó của nàng làm cho giật mình.

- Còn ở đây làm gì? Người trong cung đã sai người đến giục rồi đó.

Mục Triển mỉm cười bước vào.

- Xin lỗi, khi nãy rửa mặt chải đầu mất nhiều thời gian…. Tô Di dịu dàng đáp

- Ta biết là sẽ mất thời gian… Hắn đến gần bên nàng, ám muội thì thầm vào tai nàng: – Nhưng mà bọn nha hoàn hẳn hầu hạ nàng chu đáo rồi chứ?

Biết rõ những lời nói của hắn là có ý khiêu khích nhưng nàng làm bộ không hiểu, chỉ cắn cắn môi dưới.

Hắn kéo tay nàng, đánh giá nàng một lượt:

- Ừm, quả thực các nàng hầu hạ nàng rất tốt, nhìn nàng xinh đẹp như tiên tử trên mặt trăng vậy.

Gió nhẹ thổi qua, Tô Di thấy quần lụa trắng của mình bay bay như đuôi cá chép.

- Ta cho rằng, Hoàng thượng thấy nàng chắc chắn cũng sẽ khen ta có mắt nhìn người, lấy được một người vợ xinh đẹp.

Hắn trêu ghẹo rồi bồng nàng lên xe ngựa tựa như cùng nàng ra ngoài đi du xuân ngắm cảnh chứ không phải là nửa đêm nhận lệnh phải tiến cung.

Tô Di vốn rất muốn xem Hoàng thượng là như thế nào, lần trước lúc thọ yến của Thái hậu, Hoàng thượng vì bận rộn quốc vụ nên cũng rời đi sớm khiến nàng không được gặp.

Lần này, bước vào Dưỡng Tâm điện, nàng cuối cùng đã có thể thấy được thiên tử.

Người một thân hoàng bào, trung niên mập mạp chính là Hoàng thượng sao? Nàng nhìn nụ cười thân thiết của hắn và tia khôn khéo trong mắt hắn:

- Đây là A Âm đi? Quả nhiên là xinh đẹp, khó trách Mục Triển nhất kiến chung tình, bất chấp mọi thứ cũng phải lấy được ngươi.

Hoàng thượng tự mình nâng nàng dậy:

- Ngươi vào kinh lâu như vậy, trẫm vì bận … quốc sự nên cũng chưa triệu kiến ngươi. Ha ha, Mục Triển nên nhắc trẫm mới phải.

- Thần sao dám? Mục Triển cười nói

Tô Di ngẩng đầu, vừa lúc thoáng thấy thái tử đứng bên án thư, khuôn mặt lạnh lùng.

- A Âm, trẫm có chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi không cần sợ hãi, chỉ cần đem những gì mình biết nói ra là được. Hoàng thượng ôn hòa nói.

- Vâng. Tô Di tránh khỏi tầm mắt thái tử, thuận thế gật đầu.

- Khi nãy hộ vệ Thiết Ưng của Mục Triển bẩm báo với trẫm, hôm nay ngươi bị bắt cóc, có chuyện này không?

- Vâng. Nàng chớp mắt đáp

- Bọn cướp có khoảng bao nhiêu người?

- Lúc ấy dân nữ bị nhốt trong phòng kín, nói chuyện với dân nữ chỉ có một người như chắc bên ngoài còn có nhiều người khác

- Ngươi có nhìn rõ bọn chúng?

- Người đó che mặt, dân nữ không thể nhìn rõ.

- Ngươi có đoán được bọn cướp là người nào không?

- Dân nữ không biết. Nàng thẳng thắn đáp.

- Phụ hoàng, người xem, ta đã nói Mục Triển vu oan nhi thần@

Thái tử bên cạnh không nhịn được vội nói:

- Nếu nương tử hắn chẳng thấy gì sao có thể khẳng định việc này là nhi thần