
là bóng ma trong lòng, là ác mộng sau khi mất đi muội muội. A Âm gặp nạn không phải do tự tay thiếp đẩy xuống nhưng cũng là vì trong lúc tranh chấp với thiếp, vì thiếp mà sống chết không rõ. Thử hỏi sao thiếp có thể một mình hạnh phúc vì thế thiếp hết lần này đến lần khác từ chối chàng, khiến chàng đau lòng.
Mục Triển, nếu chàng có thể ghép lại bức thư này không biết chàng sẽ nói gì. Hồng trần cuồn cuộn, chỉ thiếp và chàng hiểu nhau, thiếp cũng chỉ yêu chàng. Đáng tiếc, tấm chân tình này, thiếp không thể nói hết, chỉ có thể chôn vùi dưới hoa, tùy duyên mà thôi…”
Ngày ấy gió thổi rơi cánh hoa mới giúp hắn phát hiện ra bí mật trong hoa.
Bứt hết cánh hoa có thể nhìn rõ nhị hoa, nhìn rõ từng chữ nàng dùng kim khắc vào hạt hoa
Chữ viết thanh tú nhưng vì theo hạt lớn lên nên bị biến dạng, nhưng vẫn nhắn được điều này đến hắn.
Ban đầu hắn nhìn đến một chữ “Mục” một chữ “Triển” rồi hắn hái toàn bộ hoa xuống, dùng cả một đêm hợp lại thành một bức thư.
Thì ra không phải nàng không chịu nói chân tướng cho hắn mà những nỗi đau đớn, băn khoăn của nàng đều giấu trước thư phòng của hắn
Đáng tiếc, mỗi ngày hắn đều lui tới nhưng lại trì độn không phát hiện ra. Nàng cảm thấy trái tim đau xót, khóe mắt chảy xuống một giọt lệ
Mở mắt ra, nàng nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, người đó đang nghịch ngợm mỉm cười với nàng.
- Đại tẩu tỉnh rồi? Giọng nói cũng rất quen thuộc
- Kiều Nhị? Tô Âm nhìn căn phòng sáng bừng, mặt mờ mịt: – Ngươi… Đây là âm tào địa phủ sao?
- Âm tào địa phủ? Lam Kiều Nhị vội nói: Phi phi phi, đây là nhà muội. Biểu tầu, tẩu nói cái gì thế?
- Không phải ta đã chết sao? Sao giờ vẫn còn ở đây? Nàng mê man hỏi lại
- Đương nhiên tỷ không chết rồi! Lam Kiều Nhị chống eo: – Nếu không chẳng phải muội cũng là quỷ rồi
- Ta không chết? Nàng kinh ngạc hỏi: – Sao ta lại không chết?
- Tỷ uống đó không phải là độc dược… sao chết được?
- Nhưng… Chuyện ngày đó nàng vẫn còn nhớ rất rõ
- Đó chẳng qua là một loại thuốc giúp tỷ giả chết thôi
- Giả chết. Nàng ngạc nhiên
- Thái hậu và Hoàng thượng muốn biểu ca đưa tẩu đến Hình bộ, biểu ca bất đắc dĩ phải diễn một tuồng kịch cho quan sai hình bộ xem, cũng cho Hoàng thượng và Thái hậu một lẽ công bằng.
- Nhưng … vì sao phải làm như vậy?
Nàng vô tội, cho dù đến Hình bộ nàng cũng có thể tự giải thích, không phải là không có cơ hội giải oan.
- Biểu ca nói, hắn lo lắng tẩu rời khỏi tầm mắt của hắn. Nếu phải ra phủ, hắn cũng phải đưa tẩu đến nơi hắn tin cậy, giao cho người hắn tin cậy
- Cho nên hắn an bài như vậy?
Trong nháy mắt nàng cũng đã hiểu ra được dụng tâm lương khổ của hắn, sự oán hận lúc trước nhất thời cũng tan thành mây khói.
- Biểu tẩu. Biểu ca… bị thương.
Vừa mới khoan tâm đã phải nghe thấy tin tức
- Cái gì?! Tô Di cứng đờ người
- Biểu ca không cho muội nói cho tỷ, nhưng… Lam Kiều Nhị nhíu mày: – Muội thật sự rất lo lắng cho thương thế của huynh ấy.
- Hắn bị thương như thế nào? Nàng vội hỏi
- Tuy rằng Thái y nói vết thương của biểu ca không đáng ngại nhưng hắn đã từng chịu một lần như vậy rồi, nếu sau này để lại di chứng, muội không dám tưởng tượng… Lam Kiều Nhị lắc lắc đầu.
- Cái gì mà vết thương như vậy? Hắn lại gặp đám thích khách kia?
- Không… Lam Kiều Nhị cười bất đắc dĩ: – Thật ra là Thiết Ưng đả thương biểu ca
- Thiết Ưng?
Thật không thể tưởng tượng nổi! Thiết hộ vệ không phải luôn trung thành và tận tâm sao? Sao lại…
- Tẩu tẩu còn chưa hiểu sao? Là biểu ca sai Thiết Ưng đả thương hắn.
Trong lúc nhất thời, cả phòng yên tĩnh, Tô Di chỉ cảm thấy máu trong người như dồn lại.
- Hắn bảo Thiết Ưng đả thương hắn? Vì sao? Nàng hoàn toàn không thể hiểu được.
- Bởi vì hắn muốn chứng thực người trước kia đã cứu hắn là ai
- Ta không hiểu… ta không hiểu… Nàng ngơ ngác.
- Hắn phái Thiết Ưng thăm dò võ công đám thủ hạ của thái tử, học được thủ pháp giống với thủ pháp đã từng đả thương hắn. Sau đó cố ý cho muội tử tẩu đến chữa cho hắn. Muội tử tẩu không biết y thuật nên rất nhanh đã bị lòi đuôi. Lam Kiều Nhị than nhẹ: – Hảo tẩu tử, chuyện đến nước này tẩu đã hiểu chưa
- Hắn… Tô Di kinh ngạc.
Hắn, hắn là đồ ngốc, sao lại ngu ngốc như thế? Vì sự trong sạch của nàng mà không tiếc hi sinh thân thể tôn quý của chính mình. Chẳng lẽ hắn không biết hắn có thể sẽ mất mạng sao? Vạn nhất Thiết Ưng sơ sót thất thủ, hậu quả thật khó lường.
Nàng từng oán hắn, oán hắn không nhận ra nàng, oán hắn nhốt nàng vào địa lao, không chịu nghe nàng giải thích, nàng luôn luôn cho rằng mình phải trả giá rất nhiều so với hăn… nhưng giờ phút này, nàng không dám tự nhận mình là kẻ si tình.
Giá như có thể đổi lại, nàng sẽ không dùng cách thức này để tổn thương hắn nữa.
Nàng thừa nhận mình đã thua hắn
- Ta muốn trở về. Nàng khó khăn ngồi dậy: – Ta muốn về thăm hắn…
Nàng từng chữa trị cho hắn, thế gian này không ai hiểu được cách chăm sóc thương thế cho hắn bằng nàng.
- Tẩu tử, tẩu đã quên giờ tẩu đã thành người chết rồi sao? Lam Kiều Nhị sửng sôt
- Cái gì? Tô Di sửng sốt
- Ngày đó giả chết tuy là diễn trò nhưng quan lại Hình bộ đều nhìn thấy, cũng đã tâu lên triều