Vương Gia Sợ Vợ

Vương Gia Sợ Vợ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322313

Bình chọn: 8.00/10/231 lượt.

i lại trang phục, kết quả mới búi

tóc đơn sơ, liền nhìn đến người, nên chưa kịp thay quần áo.”

“Không đổi thì không đổi, không sao cả.” Tô Thừa Viễn dù kinh ngạc nhưng rất

nhanh liền khôi phục lại trạng thái bình thường, kéo con gái qua nhìn

lại, “Không sai không sai, vẫn đẹp.”

“Lão cha, người quả nhiên

mắt kém rồi, con như vậy mà bảo xinh đẹp, người không sợ bị người khác

nghi ngờ định nghĩa của từ ‘xinh đẹp’ sao?”

“Ở trong mắt cha, Linh Linh là xinh đẹp nhất.” Ông nói với vẻ mặt từ ái.

Dạo quanh phụ thân một vòng, Tô Linh Linh tay phải vuốt cằm, có chút đăm

chiêu, “Cha, người vội vã gọi con đến kinh thành như vậy, giờ con xem

người cũng không có việc gì, vậy vì sao gọi con đến?”

“Linh Linh”

Nghe vậy, vẻ mặt Tô Thừa Viễn biến đổi, chuyển thành đau lòng, “Cha thật xin lỗi con… ”

“Không phải là đem con bán đi chứ?” Nàng cười, không cho là đúng.

“Hoàng Thượng đem con tứ hôn cho Tấn vương .”

“Gì?” Nàng không cười ,“Tứ? Tứ hôn?” Hét lên.

“Ừ.” Tô Thừa Viễn lập tức lui về phía sau ba bước.

“Tứ hôn mà người còn bảo con nhanh chóng về, người chẳng phải nên trực tiếp bảo con chạy thật xa mới đúng chứ!” Tô Linh Linh sợ tới mức một bên

kêu, một bên chạy lên trước xe ngựa bắt đầu cởi càng xe (mình nghĩ là

chỗ buộc con ngựa với cái xe phía sau).

“Nha đầu, con làm cái gì?” Tô Thừa Viễn lập tức chạy tới.

“Chạy trốn.”

“Linh Linh, việc này không thể nói giỡn… ”

“Người mới hay nói giỡn ấy! Đang tiêu dao thoải mái, con có ngốc mới đi làm

rối gỗ lập gia đình!” Càng xe rất nhanh đã bị gỡ xuống, nàng một cái

xoay người lên lưng ngựa, nói với xa phu bên cạnh “Mang cái gói trong xe cho ta.”

“Nha đầu, đừng náo loạn, con trốn không thoát.”

Nàng vẫy vẫy tay, không có ý dừng lại. “Dù sao con còn chưa vào cửa thành, người coi như không thấy con là được.”

“Nhưng bọn họ đều thấy được.” Lúc nói lời này, Tô Thừa Viễn vô cùng buồn bực.

Tô Linh Linh nháy mắt mấy cái, hậu tri hậu giác thấy chung quanh đột nhiên đi ra một đám người, trầm mặc một lát, vẻ mặt đau lòng nhìn về phía phụ thân, “Cha, ngài đào mồ chôn con gái mình rồi, có phải quá độc ác

không?”

“Con tưởng cha nguyện ý à? Hoàng Thượng phái người theo sát cha suốt một tháng,một tấc cũng không rời.”

“Cho nên người liền tính mang con đổi lấy tự do sao?” Nàng nắm chặt dây cương, sắc mặt rất khó coi.

“Con nếu không đến, cả nhà Tô thị chúng ta đều gặp nạn, xả một thân mà cứu mọi người, Linh Linh, đây là công đức lớn.”

“Cha.” Nàng nghiêm túc nhìn phụ thân, “Không phải con gái nói người, người làm việc này không hay chút nào.”

Tô Thừa Viễn hổ thẹn gãi đầu, “Cha thật sự không có biện pháp.”

“Người nói cho tới bây giờ không có người gặp qua hình dạng của con, kia trực

tiếp nhận một nữ nhân gả đi không phải được sao, tội gì lôi con từ chân

trời góc biển mang về đây làm cống phẩm?”

Ông ngẩn ra, thiếu chút nữa đấm ngực dậm chân, “Cha như thế nào không nghĩ tới đây… ”

Không nghĩ tới Tô tướng gia cả đời chính trực, mang danh thanh liêm lại có

một mặt bất chính như vậy! Mọi người xung quanh lại im lặng.

“Bọn họ đều là cao thủ?” Nàng chỉ vào mười người quần áo đẹp đẽ hỏi.

“Đây là cận vệ bên người Hoàng Thượng.”

Hoàng đế lão nhân thật sự chịu bỏ vốn, lập tức phái mười cận vệ, đừng nói

nàng không phải võ lâm cao thủ, cho dù là phải cũng nhất định gặp khó

khăn, hơn nữa theo nàng quan sát, vẫn còn một đám người ngầm rình coi.

“Này thì sao?” Đám người kia cũng quần áo tươi đẹp, hơn nữa nhân số tựa hồ càng nhiều hơn.

“Tấn vương phủ.”

“Hắn cũng phái người đi theo cha?”

“Ừ.”

“Thật nhàm chán.”

“Linh Linh, con trước xuống ngựa, cha ngửa đầu nói chuyện như vậy rất mệt.”

Bĩu môi, Tô Linh Linh không tình nguyện xuống ngựa, lẩm bẩm nói, “Lần này

thật sẽ bị người hại chết, lão cha.” Tấn vương, vừa nghe tên chỉ biết

nhà hắn có nhiều quy củ, nàng sẽ buồn chết.

“Con liền coi như vì phụ thân tận hiếu đi.”

“Không phải đâu cha,” Tô Linh Linh kêu lên, “Người bảo con cung kính hắn như cha sao?”

Mọi người thiếu chút nữa té ngã, bao gồm Tô lão tướng gia.

Mà trên cửa thành, một bóng dáng màu trắng thản nhiên phe phẩy quạt rồi

lặng lẽ rời đi, bắt đầu đối cuộc hôn nhân này mang nhiều mong đợi hơn.

Hai ngày sau, Tô Linh Linh không trâu bắt chó đi cày bị nhét vào trong kiệu hoa nâng đến Tấn vương phủ.

Ngày chưa sáng nàng đã bị người ta đánh thức để trang điểm và thay trang

phục, ngồi vào trong kiệu hoa không bao lâu thì đã đi chơi cờ cùng Chu

công[1'> (trong câu này có nghĩa là nàng đã ngủ).

[1'>Chu công:

(chữ Hán: 周公), tên thật là Cơ Đán, là công thần khai quốc nhà Chu trong

lịch sử Trung Quốc. Ông có công giúp Chu Vũ Vương (Cơ Phát) lập ra nhà

Chu (1122 - 256 trước Công nguyên), giành quyền thống trị Trung Hoa từ

tay nhà Thương. Sau khi Chu Vũ Vương chết, Cơ Đán đã giúp vua mới là Chu Thành Vương xây dựng và phát triển nhà Chu thành một nước mạnh mẽ và có công xây dựng nên nền văn hóa Trung Hoa rực rỡ trong quá khứ. Công lao

to lớn của Cơ Đán với sự phát triển của văn hóa Trung Hoa khiến người ta gọi ông bằng chức vụ là Chu Công (quên đi cái tên Cơ Đán), khiế


Pair of Vintage Old School Fru