pacman, rainbows, and roller s
Vương Gia Sợ Vợ

Vương Gia Sợ Vợ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322170

Bình chọn: 8.00/10/217 lượt.

n cho

nhiều người lầm tưởng Chu Công là tên thật của ông.

Chờ kiệu hoa

đến cửa Tấn vương phủ, người săn sóc dâu cũng trợn tròn mắt, bởi vì tân

nương tử là nàng ngủ đến bất tỉnh thiên hôn địa ám (trời tối đất u ám)

trong kiệu.

Thân mặc hỉ phục đỏ thẫm, cả người Tấn vương có vẻ

càng thêm tuấn tú phiêu dật, nhìn đến cảnh này, chỉ mỉm cười, “Ta ôm

nàng vào thôi.” Nói xong liền khom người nhập kiệu bế tân nương của mình ra, đi tới đại sảnh.

Đối với việc này, mọi người ai cũng trừng lớn mắt.

Ôm tân nương ngủ như chết bái đường thật sự là chưa bao giờ nghe thấy, hôm nay văn võ bá quan đến uống rượu mừng xem như thêm kiến thức, liền ngay cả hoàng đế đều nhịn không được cười nói: “Con gái của Tô thừa tướng

quả nhiên là báu vật.”

Đồng thời, văn võ bá quan cũng nhớ lại

những gì Tô lão tướng gia đã nói ở kim điện (điện vàng của vua) ngày hôm đó khi muốn chống lại hôn sự này, xem ra con gái của ông đúng là tính

tình sơn dã, rất khó thuần phục.

“Để cho Hoàng Thượng chê cười.”

Nét mặt già nua của Tô Thừa Viễn có chút không nhịn được, trong lòng đè

ép không tin con gái lại ngủ như chết trong lúc này.

“Không sao,

nha đầu kia thật đáng yêu.” Hoàng đế cười meo meo nói, nhưng bách quan

tựa hồ cảm giác được Hoàng Thượng thật cao hứng chính mình có cơ hội xem diễn.

Ôm tân nương của mình đi vào động phòng, nụ cười ở khóe

môi Long Kí Vân càng sâu thêm. Hắn đương nhiên biết người trong lòng

không ngủ, từ lúc hắn ôm nàng vào lòng, thân thể của nàng liền cứng ngắc đến bây giờ.

Nhẹ nhàng đem nàng để lên giường, thừa dịp cúi

người, hắn tiến đến bên tai nàng nói:“Muốn ngủ liền ngủ đi, ta đi ra

ngoài kính rượu, trong chốc lát cũng chưa về được.”

Hắn biết!

Tô Linh Linh càng thêm ảo não , đơn giản xoay người cho hắn một cái bóng lưng.

Trong mắt Long Kí Vân tất cả đều là ý cười, tâm tình tốt thay nàng buông màn

giường, thế này mới xoay người đi ra phòng hoa chúc.

Trong căn

phòng to như vậy chỉ còn lại có tân gả nương (tân nương mới được gả) ảo

não không thôi, bất quá ảo não lại ảo não, ở trên đường xóc nảy một

tháng, đến kinh chưa kịp nghỉ lại bị bắt đi thử nữ trang và y phục trước khi xuất giá, cho nên không bao lâu sau nàng liền thật sự ngủ.

Chờ Long Kí Vân uống say chuếnh choáng trở lại động phòng, nàng đã say trong mộng đẹp.

Xốc lên màn giường nhìn đến thê tử còn mặc nguyên y phục mà ngủ, hắn cười

lật lại thân người nàng, nương theo ánh nến để nhìn rõ dung mạo của

nàng.

Lông mày không dài nhỏ thanh tú như nữ tử bình thường,

nhưng mang theo vài phần anh khí của nam nhi, mặt trái xoan điển hình,

cánh môi không mỏng không dày, vừa đủ. Mũi thẳng, ngũ quan đoan chính

cũng không kinh diễm, miễn cưỡng được xem như thanh tú, dung nhan khi

ngủ ôn hoà mà an bình.

Bỏ đi quần áo của mình ném tới dưới giường, hắn bắt đầu cởi quần áo thê tử.

Đêm động phòng hoa chúc, không ứng với sống uổng. (không làm thì uổng ='>'>)

Tô Linh Linh đang ngủ cảm thấy có chút không thích hợp, dần tỉnh lại, nhìn đến có người đang cởi quần áo của nàng, theo bản năng đánh ra một

chưởng.

Không hề phòng bị lại say chuếnh choáng, Long Kí Vân bị

nàng đánh trúng đầu vai, thân mình dao động, lông mày hơi nhíu, trên tay cũng không dừng lại mà tiếp tục, “Nương tử, đêm tân hôn liền mưu sát

chồng, không tốt đâu.”

Một câu làm cho nàng hoàn toàn tỉnh táo lại. Đúng rồi, nàng lập gia đình, nam nhân này hiện tại là trượng phu của nàng…

Thừa dịp nàng phát ngốc, Long Kí Vân thành công cởi hết quần áo của nàng.

“Này, ngươi làm gì?” Phục hồi tinh thần lại phát hiện quần áo của mình bị cởi hết, Tô Linh Linh không khỏi mặt đỏ tai hồng, ngượng ngùng vô cùng, vội vàng lấy áo ngủ bằng gấm bên cạnh che ở trước người.

“Động phòng.” Vừa trả lời, hắn vừa bỏ đi áo ngủ bằng gấm bổ nhào qua áp đảo nàng.

“Ai muốn động phòng với ngươi!” Nàng thét chói tai, ra sức giãy dụa.

Vì thế, hai người ở trên giường lớn trong tân phòng bắt đầu truy đuổi,

trong sự giãy dụa cùng áp chế dần dần không khống chế được, cuối cùng

khi Tô Linh Linh phát ra một tiếng hét thảm vì đau nhức khi "bộ phận

phía dưới đi vào quỹ đạo", bị bay lên sóng hồng, cùng nhau lên núi.

Sau khi gió mệt hoa tàn, mồ hôi ẩm ướt chăn gối, uyên ương dựa vào nhau mà ngủ.

Khi nồng đậm ủ rũ đánh úp lại, lúc sắp rơi vào mộng đẹp, Tô Linh Linh mới

đột nhiên nhớ tới một chuyện nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nàng

giống như chưa thấy rõ hình dáng của trượng phu…

Đêm lặng lẽ trôi qua đi, bình minh lẳng lặng đi vào.

Ánh mặt trời xuyên qua màn trướng rơi xuống giống như hôn lên đôi mắt của

Tô Linh Linh, nàng nhẹ nhàng giật giật lông li, chậm rãi mở mắt, đầu

tiên có chút hoang mang, theo thời gian trôi qua, thần trí dần dần thanh tỉnh, kí ức đêm qua đều hiện ra làm cho khuôn mặt xấu hổ của nàng vùi

vào trong lòng bàn tay. Thật lâu sau không muốn nâng mặt lên để tránh

không phải đối mặt với thực tại.

Không biết qua bao lâu, một

tiếng cười khẽ truyền đến, tiếp theo một đôi bàn tay to ôm lấy thắt lưng nàng "Sớm, nương tử đại nhân"

Nàng nhất thời thân mình cứng đờ, không dám quay đầu lại,