
nay hắn cũng dám nói tứ hôn là thuận tiện.
“Ta nghe Tô thừa tướng nói, hắn với con hẹn chờ sau khi hắn cáo lão hồi hương, muốn cùng con đi chu du thiên hạ.”
“Hành lý của con đều thu thập tốt lắm.” Nói đến việc này, Tô Linh Linh thật buồn bực.
“Cho nên nói Tô thừa tướng thật không trung quân ái quốc, trước khi trẫm còn chưa hạ chỉ truyền ngôi đã nghĩ đi hưởng phúc an nhàn, trẫm làm sao có
thể cho hắn trốn nhẹ nhàng như vậy?” Hoàng đế cáo già nói xong, tặc tặc
cười ra tiếng (cười gian xảo như kẻ trộm). Đã xong màn khấu tạ hoàng ân giống như trò hài, Long Kí Vân buồn cười cả
một đường ngồi xe từ hậu cung đến trước cửa ngọ môn, cùng thê tử ở chỗ
này chờ nhạc phụ đại nhân sắp hạ triều.
“Này, ngươi đã cười lâu
rồi, đừng cười nữa, cứ cười cười ta thật cảm thấy ngươi có vấn đề!” Tô
Linh Linh đã ngồi cách hắn rất xa, hiện tại còn muốn nhảy đến ra khỏi xe để thông khí.
“Nương tử, nàng trốn ta làm cái gì?” Hắn duỗi tay
ra lại đem nàng ôm về trong lòng, tiếp tục tựa đầu chôn ở bên gáy nàng
buồn cười.
Hắn làm con của phụ hoàng nhiều năm như vậy, cho tới
bây giờ chưa thấy qua phụ hoàng đáng yêu như vậy, ở trước mặt nàng, phụ
hoàng tựa như một lão nhân vẫn còn tính trẻ con, vừa đáng yêu vừa đùa
vui.
“Đủ, không được cười nữa!” Nàng phiền chết.
“Nàng nướng khoai lang lúc mấy tuổi?
“Mười tuổi.”
“Làm sao có thể nghĩ đến nướng khoai lang?”
“Ta ở nhà vẫn thường ăn xong rồi ngủ, khoai lang nướng cũng còn thừa rất
nhiều, bà vú đã nói không bằng đem một ít cho lão cha, thuận tiện đến
kinh thành nhìn xem sức khỏe lão cha tốt không, ta liền mang theo một xe khoai lang lên kinh, một đường vừa nướng vừa bán, đến kinh thành chỉ
còn lại một bao tải.”
Hắn ôm chặt tay nàng, cơ hồ cười lăn lộn.
“Sau đó ta mới hiểu được, là bà vú không nghĩ mỗi ngày ăn khoai lang nướng,
đã nghĩ biện pháp đuổi ta tới kinh thành đến.” Cũng là nàng lo lắng
không chu toàn, bà vú tuổi càng lúc càng lớn, ăn nhiều đồ ngọt, răng
nanh sẽ chịu không nổi.
“Chính nàng nướng?”
“Ừ, ta ở nhà
nhàn rỗi cũng không có chuyện gì, mỗi ngày ngồi xổm trên ruộng xem mọi
người cày ruộng, có một lần trộm một củ khoai lang, nướng ăn ngon lắm,
liền quyết định tự mình nướng.”
“Lúc đó bao nhiêu?”
“Năm tuổi.”
Long Kí Vân vừa nghe, bắt đầu nhìn thê tử của mình với cặp mắt khác xưa .
“Bất quá, ta đối với việc nướng khoai lang không phải sở trường, những thứ
khác ta đều có thể làm tốt, riêng khoai lang ta thử bốn năm lần mới tính thành công, vì chúc mừng thắng lợi, ta liền tính đem khoai lang làm
lương thực ăn, kết quả cuối cùng, đã bị bà vú đuổi tới kinh thành.”
“Nàng sao có thể không có việc gì làm, không làm việc của nữ nhân sao (thêu thùa)?” Đột nhiên nhớ tới vấn đề này, hắn lại hỏi.
Nàng khoát tay, vẻ mặt thống khổ, “Rất nhàm chán, lấy kim châm vào tấm vải
trắng, hơn nữa một đống sợi tơ đủ mọi màu sắc đâm chỗ này lại xuyên chỗ
kia, còn ngồi tới nửa ngày, lãng phí thời gian không nói, không tốt cho
mắt nữa.”
Long Kí Vân không nói gì, trầm mặc một hồi lâu mới hỏi lại:“Vậy nàng có đến trường học hay không?”
“Chồng bà vú là lão phu tử (thầy giáo), ta không cần đến trường.”
“Vẫn đều là nàng tới xem tướng gia sao?”
“Cha bề bộn nhiều việc, ta dù sao không có việc gì, bà vú tuổi lại lớn, cho
nên ta từ sáu tuổi liền tự mình đi theo xa phu đến, kỳ thật sau đó mình
ta cũng không thành vấn đề, chỉ là bọn hắn lo lắng, cho nên vẫn để xa
phu đi theo ta.”
Long Kí Vân đột nhiên nghĩ đến một chuyện, lập
tức xoay thê tử lại cùng nàng mặt đối mặt, “Vườn rau ở hậu viện trong
phủ tướng gia có phải nàng trồng hay không?”
“Đúng, ta còn trồng
một cây nho trong thư phòng của cha, như vậy mỗi khi đến mùa hè, lúc ông ngồi ở thư phòng phê tấu chương, khát có thể tự hái ăn, thật thuận
tiện.”
Hắn rốt cục hiểu được sắc màu rực rỡ, xanh um tươi tốt
trong tướng phủ là từ đâu đến, hắn vẫn buồn bực nghĩ đến lão tướng gia
tiết kiệm như thế sao có thể tốn công phu mời người làm viền về tu sửa
đình viện, nguyên lai đều là con gái bảo bối của ông thu xếp, khó trách
có đôi khi lão tướng gia nhìn những hoa cỏ này cười đến vẻ mặt tự ái.
“Vương gia, bách quan đã hạ triều.” Thị vệ bên ngòai xe thấp giọng bẩm báo.
Hắn thản nhiên lên tiếng trả lời, “Đã biết.”
Nhìn bách quan nối đuôi nhau mà ra, thật dễ dàng nhận ra một lão đầu tóc bạc ở giữa đám người.
“Cha -” Tô Linh Linh lập tức giang rộng hai tay chạy vội đi.
“Linh Linh -”
Văn võ quan viên đi ngang qua nhìn thấy Tô cha con nhiệt tình ôm nhau như
vậy, hơn nữa Tô tướng gia còn khóc vì quá vui, nhịn không được kinh
ngạc.
Rõ ràng con gái hôm qua mới xuất giá, có cần phải kích động như xa nhau nhiều năm lắm mới gặp lại không?
“Cha, đi thôi đi thôi, trưa chúng ta ra bên ngoài ăn.” Tô Linh Linh thân thiết ôm cánh tay của phụ thân bước đi.
“Tốt tốt, cha đã lâu không ăn cơm với con.” Tô Thừa Viễn vui vẻ gật đầu.
“Khụ khụ… ”
Vô số ánh mắt đồng tình lập tức rơi xuống trên người Tấn vương vừa ho khan ở phía sau Tô cha con.
Nhưng Tô cha con đi vài chục buớc rồi, vẫn như cũ không có bộ dáng lưu luyến
gì, Long Kí