Vương Gia Sợ Vợ

Vương Gia Sợ Vợ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322322

Bình chọn: 8.5.00/10/232 lượt.

Vân cảm thấy chính mình nếu không lên tiếng, liền thật sự bị người ta bỏ quên đến chín tầng mây.

"Nương tử, nàng hình như đã quên cái gì.” Hắn hàm súc cất giọng nhắc nhở.

Không nghĩ tới nàng chỉ tùy ý vung tay lên, ném lại một câu, “Ngươi tự trở về đi, ta cùng cha đi ăn cơm.” Thậm chí ngay cả đầu cũng không quay lại

một chút.

Tô Thừa Viễn cũng không quản con rể, hỏi: “Linh Linh, chúng ta đi ăn cái gì?”

“Khách điếm nhỏ ở thành Bắc đi, con nhớ rõ các món xào lần trước của bọn họ rất ngon… ”

Thân ảnh Tô cha con theo thanh âm bọn họ càng ngày càng xa, mà Tần vương

tuấn mỹ phiêu dật như thần tiên của Đại Ngiệp hoàng triều vẫn đứng lặng ở trước cửa ngọ môn, để gió thổi phất ống tay áo, hé ra bộ mặt không giận không vui, ánh mắt thâm trầm như biển.

“Người tới.” Sau một lúc

lâu, hắn cuối cùng mở miệng, thanh âm cũng giống gió thổi qua, thật

lạnh. “Đến thành bắc tìm Vương phi.”

Thị vệ lập tức nhấc màn xe lên thỉnh hắn lên xe, sau đó đuổi theo phương hướng Vương phi vừa mới biến mất.

Sau khi Long Kí Vân rời đi, thảo luận nhiệt liệt nổi lên.

“Chúng ta cũng đi theo nhìn xem đi?”

“Ta cũng nghĩ như vậy đấy, con gái của Tô tướng gia thật sự rất thú vị.”

“Tuy nói hành vi cử chỉ có chút quái dị, nhưng ta cảm thấy còn rất đáng yêu, con gái của ta nếu có tính tình này, nếp nhăn trên mặt ta sẽ ít đi.”

“Ừ ừ, xem lão tướng gia sắp bảy mươi còn bước đi như bay, cứ như người trẻ tuổi, tâm tình quả nhiên rất trọng yếu a.”

Lầm nhầm, tiếp tục thảo luận.

"Dã thái quán" thành Bắc. Là quán ăn rất nhỏ, hôm nay, lại chật ních.

Càng đặc biệt là, hôm nay đến đều là quyền quý trong triều, chủ quán căn bản không dám lấy lý do không đủ chỗ ngồi thỉnh người rời đi, chỉ có thể từ quán ăn khác mượn qua cái bàn, đặt ở sân trước, tạm thời ứng phó.

Nhưng phía trước một mảnh lộn xộn, sau nhà bếp lại hoà thuận vui vẻ.

Tô Linh Linh một thân cung trang hoa lệ, tay áo hai bên xắn lên cao, làn

váy dài cũng bị nàng nhét vào hai lỗ bên hông, cố định thật tốt, đang

đứng trước bếp vui vẻ xào rau.

Mà thức ăn thì đầy cái bàn thật dài, lão Tướng gia đang hạnh phúc cầm bát cơm, ăn đồ ăn do con gái tự tay làm.

Xào xong đĩa đồ ăn cuối cùng, nàng cười đi về phía phụ thân, tính ở cùng nhau, ăn no chạy lấy người. Nhưng đi được hai bước, trên tay đồ ăn không cánh mà bay, tim nàng đập mạnh

và loạn nhịp một chút, nhịn không được đưa tay đến trước mắt, hảo hảo mà xem.

“Đừng nhìn, Vương gia lấy đi.” Tô Thừa Viễn mở miệng nói,

sau đó nhanh chóng nhét đồ ăn đầy mồm. Hắn thấy bộ dáng của con rể vương gia tựa hồ rất muốn lại đây lấy đồ ăn, thật đáng sợ thật đáng sợ, hắn

phải nhanh chóng ăn sạch.

“Những người này thật sự rất nhàm chán, ăn rau dại cũng có thể kết bè kết đội, hại chúng ta ngay cả chỗ ngồi

đều không có.” Rất oán hận đứng bên cạnh phụ thân, nàng bưng lên chén

cơm của mình, vùi đầu ăn.

“Ừ… ” Là rất nhàm chán, cũng không phải chưa ăn qua, không đúng, bọn họ quả thật chưa ăn qua, có thể là mới mẻ đi.

Ăn hơn nửa chén cơm, Tô Linh Linh đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn phụ thân, “Cha, con về tướng phủ ở được không?”

“Được.” Tiếp tục ăn.

“Hừ.” Một tiếng hừ lạnh không nhẹ không nặng rõ ràng truyền vào tai hai người, nhưng bị bọn họ xem nhẹ.

“Vương phủ quy củ thật nhiều, phiền chết, chải đầu thôi mà mất đến một canh

giờ, cổ con thiếu chút nữa cứng luôn.” Nàng vừa oán giận vừa nhìn đĩa

rau. Lão cha thật quá đáng, ăn nhanh như vậy!

Tô Thừa Viễn nhìn

nhìn đống trang sức loè loè kim quang trên đầu con gái, cũng nhịn không

được thở dài. Con gái của ông sạch sẽ, lưu loát, bộ dáng vừa nhẹ nhàng

khoan khoái vừa đáng yêu, hiện tại trông như nhà giàu mới nổi, thật khó

xem!

“Còn nữa, trang phục này thật phiền toái, cồng kềnh lại

không tiện nghi, mặc nó chỉ có thể làm bình hoa cho người ta thưởng

thức, làm cái gì cũng không dễ dàng.” Nàng nhíu mày tiếp tục hướng lão

cha oán giận.

“Nhưng cha xem con cũng không chịu bao nhiêu ảnh

hưởng.” Vẫn là con gái bảo bối hoạt bát đáng yêu của hắn, cho dù là mặc

thành như vậy, ở trong phòng bếp chật chội đều có thể hành động tự

nhiên, rất mạnh a.

“Là năng lực thích ứng tạo ra nhờ hàng năm rèn luyện thôi.” Tô Linh Linh có điểm đắc ý nói.

Tô Thừa Viễn rốt cục ăn no, lau miệng, ông rốt cục ngẩng đầu nhìn con rể

ngồi ở trên xà nhà ăn cơm, lại tao nhã giống như ngồi ở căn phòng sáng

sủa sạch sẽ dùng cơm, “Vương gia, để cho Linh Linh đến tướng phủ ở hai

ngày đi.”

“Tướng gia xin nhớ rõ, ta cùng lệnh ái tựa hồ hôm qua

mới vừa bái đường thành thân, ba ngày về nhà thăm bố mẹ vẫn chưa đến,

không cần nóng vội như thế.”

Giọng điệu không nhẹ không nặng, vừa đúng mức biểu hiện lập trường quyết không thoả hiệp, Tô Thừa Viễn chỉ

có thể đình chỉ như vậy. Hắn biết Tấn vương này khó đối phó, nhưng hoàng đế cố tình đưa con gái bảo bối của ông tứ hôn cho người này.



Linh Linh cũng không dễ giận như vậy. “Tấn vương điện hạ, không thể

thương lượng sao? Ta tốt xấu cũng coi như mời ngươi ăn bữa cơm, cho mặt

mũi để ta trở về với cha ta hai ngày cũng không được sao?”

“Hai

ngày sao?” Hắn cười, ánh mắt giố


Insane