
p
Vương phi chải đầu". Hắn mở miệng gọi người tiến vào, bởi vì hắn thấy
nàng tựa hồ muốn chính mình làm, mà hắn tin tưởng nàng không thể làm ra
bộ dáng của Vương phi được, diện thánh không thể quá mức qua loa.
Đợi cho nha hoàn thực vất cả làm cho tóc của nàng chỉnh đốn tốt, thời gian
trôi qua nửa canh giờ, Tô Linh Linh thắt lưng đều đã cứng ngắt, trong
lòng chỉ có một cảm tưởng: Vương phi quả nhên không phải là người
thường!
Tay nhanh đỡ lấy cổ đã cứng, hoạt động một chút, nàng khổ sở hé ra bộ mặt xanh với người trước gương lẩm bẩm tự nói: "Không biết
hiện tại chạy tới nói với lão hoàng đế ta đã phụng chỉ thành thân, động
phòng cũng đã xong, nên để ta cùng lão cha rời đi, hắn có thể hđáp ứng
ta hay không?".
Gấp quyển sách giống như một phong thư nhẹ nhàng
gõ trên bả vai nàng, Long Kí Vân đạm mạc nhẹ nhàng lại lộ ra một tia ý
cười, thanh âm truyền vào tai nàng "Không có khả năng, chuyện sẽ không
được, bởi vì suy nghĩ cũng không được nghĩ".
Cho dù phụ hoàng có
đồng ý, hắn là Tấn vương cũng không đồng ý, huống chi hắn thấy phụ
hoàng căn bản là một lòng chờ xem kịch vui.
Nghĩ đến đây, sách
để dưới cằm mình, Long Kí Vân có chút đăm chiêu. Phụ hoàng hẳn là đã sớm gặp qua nàng? Theo hắn quan sát, nếu không khó có thể giải thích sau
khi hạ chỉ cho hắn, vẻ mặt còn cười quỷ dị thậm chí vỗ bả vai hắn nói:
"Vân nhi, tin tưởng phụ hoàng, đó là tiểu cô nương phi thường thú vị".
"Chúng ta còn không ra cửa sao?"
Câu hỏi ai oán làm cho người đang trầm tư trở về thực tại.
Cong môi lên, hắn cười
“Tử lão đầu (Lão già chết tiệt).”
Lúc Tô Linh Linh đi theo trượng phu của mình đến thăm viếng đương kim hoàng đế, sau khi ngẩng đầu nhìn thấy mặt rồng, liền sợ hãi kêu ba chữ này,
khiến cho trừ bỏ hoàng đế toàn bộ người đều bị doạ.
Hoàng hậu ở
tại đại điện Phượng Tường cung, hoàng đế ngồi bên cạnh hoàng hậu, cười
ha ha nhìn con dâu, không cho đó là ngỗ nghịch, “Tiểu nha đầu, con còn
nhớ rõ ta à.”
Hoàng hậu nghi hoặc nhìn mắt Hoàng Thượng, vẫn duy trì trầm mặc thích hợp.
“Con vì sao không nhớ rõ? Mùa đông năm ấy chính là ngài đoạt khoai lang con
vừa nướng xong cho cha!” Nàng tân tân khổ khổ từ quê nhà khiêng một bao
tải khoai lang đến, lại vào ban ngày ngồi xổm trước đống lửa nướng chín, chờ lão cha sau khi tan triều về có thể ăn, kết quả bị một lão nhân
cùng lão cha trở về không biết xấu hổ đoạt đi củ khoai lang lớn kia, mà
nàng chỉ có thể cùng lão cha phân chia một củ khoai nho nhỏ.
Tươi cười trên mặt hoàng đế càng sâu sắc, vẻ mặt như nhớ lại, “Tiểu nha đầu
nóng nảy nhà ngươi không phải liền lập tức cho trẫm một quyền sao? Chúng ta cũng coi như huề nhau.”
Nghe vậy, Long Kí Vân chớp chớp mắt, sau đó cúi đầu che dấu ý cười mãnh liệt của mình.
“Làm sao có thể huề nhau? Cha con viết thư nói cho con biết, ngài thường cướp đi những thứ con đưa cho ông!”
Long Kí Vân lập tức hướng phụ hoàng đưa đi một cái liếc mắt thập phần thân thiết lại mang ý vị thâm trường.
“Cái gì, Tô thừa tướng còn cáo trạng ta.”
“Vậy không gọi cáo trạng, là trần thuật sự thật! Cha con thường viết như
vậy: ‘Con gái ngoan, lão nhân lần trước đoạt khoai lang lại lấy một khối ấm ngọc con cho cha, đeo ở trên đai lưng hắn… ’ đợi chút, mỗi lần đều
hại con phải tìm lại đồ vật cho ông một lần nữa.”
Lão nhân đoạt
khoai lang? Long Kí Vân nhịn cười nhịn thật sự vất vả, một đám người
chấp sự trong đại điện cũng như vậy. Tô lão tướng gia chính trực đáng
yêu nhất của Đại Nghiệp hoàng triều bọn họ a…
“Cái gì? Hắn thế nhưng không nói cho ta biết!” Hoàng đế không vui.
“Nói cho ngài để ngài lại đến đoạt sao?” Bất quá lão cha cũng ngốc nghếch,
mỗi lần nàng gửi đồ chơi mới cho ông, ông liền nhịn không được đến trước mặt người khác khoe ra, sau đó tuần hoàn ác tính (sự việc biến chuyển
xấu).
“Tiểu nha đầu, đến, nói phụ hoàng nghe một chút, trẫm hiện tại là phụ hoàng của con nha.”
Không biết vì sao, sau khi mọi người nghe được hoàng đế bệ hạ nói những lời
này, đều lý giải ý ngầm trong lời là - từ nay về sau ta cũng là phụ thân của ngươi, nha đầu ngươi biết làm như thế nào chứ?
“Phụ hoàng?” Mặt trái xoan vặn vẹo xuống.
“Ngoan, nha đầu, con đều gọi ta phụ hoàng, có thể đem cái cái tảng đá khi trời
mưa sẽ phát ra nhạc thanh mà năm năm trước con đưa Tô thừa tường cho
trẫm vài khối?”
Mặt Long Kí Vân vặn vẹo, nhưng phải nghẹn cười , bởi vì thê tử mới cưới của hắn đã muốn kích động đến nắm lại hai tay .
“Lão nhân!” Tô Linh Linh rốt cục hét to lên,“Chỉ vì mấy khối tảng đá hư kia, nói thẳng không phải tốt sao, sao lại phải hạ cái gì thánh chỉ tứ hôn
chứ, hại con vốn một mình tiêu dao thiên hạ, liền bị cha con lừa đến
kinh thành như vậy!”
“Cái kia là thuận tiện, con trẫm vừa mới đến tuổi kết hôn, trẫm lại đột nhiên nghĩ đến tuổi tác của con không sai
biệt với hắn lắm, cho nên liền thuận tiện ban thưởng hôn sự.”
Thật đúng là thuận tiện! Long Kí Vân cắn môi, cố gắng làm cho chính mình
không cười thành tiếng. Mấy tháng trước phụ hoàng hé ra khuôn mặt khổ sở vì không có biện pháp đối với việc làm mai mối tăng vọt trong hậu cung, hôm