
uay đầu khẽ cười với hắn, "Thần chúc mừng Vương gia."
"… Không khách khí." Khẩu khí của Long Kí Vân thập phần cứng ngắc.
"Vương gia rời xa kinh thành mấy ngày, kinh thành có thật nhiều việc vui đấy."
"Bổn vương hẳn nên cảm tạ tướng gia giúp người thành đạt." Vẫn bình tĩnh thong dong, vô hỉ vô kinh.
Nhưng cho dù mặt hắn không chút thay đổi, kỳ thật vẫn là rất bội phục tâm kế
của nhạc phụ, lại nghĩ đến để cho mẫu hậu đem Phạm Nguyệt Hoa nhận làm
nghĩa nữ, rồi sau đó gả chồng xa hòa thân. Chuyện này vừa xong, những
người còn lại liền đánh mất ý tưởng đem con gái đưa vào Tấn vương phủ,
bọn họ thầm nghĩ mang đến vinh hoa phú quý cho con gái, không có kẻ nào
không bằng cầm thú lại muốn để cho con gái rời xa tổ quốc, đến nơi lạnh
khủng khiếp ở biên cương sinh sống.
Nhất là nhờ chuyện này, Thục phi vì con gái không cần gả chồng xa hòa thân mà đứng cùng trận tuyến
với mẫu hậu, thật không lường trước được.
"Đâu có đâu có." Vì
con gái bảo bối của ông, làm gì cũng không quá mức, huống chi là những
người đó khiêu khích trước. Ông ở tướng vị hơn mười năm, cho dù một lòng vì công nhưng vẫn là có mạng lưới quan hệ của mình, thật chọc giận ông
cũng không phải chuyện tiện nghi gì.
Tô Linh Linh ở một bên nghe ra chút manh mối, vội vàng kéo kéo vạt áo phụ thân, "Cha, người làm gì
những thiên kim tiểu thư đó vậy?"
Tô Thừa Viễn nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Cũng không có làm cái gì, chỉ là làm mai, kéo tơ duyên."
Cái này gọi là không có làm cái gì sao?
Nàng không nói gì nhìn phụ thân, nhìn lại trượng phu trấn định tự nhiên, đột nhiên cảm thấy giống như tất cả chuyện có liên quan với nàng, nàng đều
là người cuối cùng biết được…
"Không biết có sao đâu." Nhìn ra nàng để ý, Long Kí Vân kéo nàng vào lòng, vỗ nhè nhẹ lưng của nàng.
Vẻ măt Tô Thừa Viễn không sao cả. "Ừ nha, việc nhỏ này không cần để ý."
"Cha, vì sao hôm nay người mới đến xem con?" Tấn vương phi đáng thương hề hề nhìn phụ thân.
Nghe vậy, Tô lão tướng gia vẻ mặt oan uổng, chỉ vào con rể phong nhã tuấn
dật lớn tiếng nói: "Rõ ràng là hắn không cho ta đến xem con! Con gái a,
cha rất hối hận lúc trước không mật báo với con, thế này mới khiến con
lầm gả cho Tấn vương."
Biểu tình ân hận lúc đầu đã làm sai thật
sâu kích thích Long Kí Vân, lông mày của hắn nhảy mấy cái, hừ một tiếng, "Tướng gia nói cẩn thận."
"Vương gia --" Nàng thấp giọng than nhẹ, "Ta đến tướng phủ ở vài ngày được không?"
Long Kí Vân không hề nghĩ ngợi liền một ngụm từ chối, "Không được."
"Vì sao?" Cha và con gái trăm miệng một lời đặt câu hỏi, thậm chí ngay cả biểu tình và giọng điệu đều giống nhau chín phần.
Trong lòng Vương gia lại bắt đầu ghen tỵ, dùng một loại khẩu khí thật bá đạo nói: "Bổn vương không muốn."
"Cũng không phải cho ngươi đi, ngươi không muốn cái gì?" Tấn vương phi dẫn đầu một tiếng giễu cợt.
"Chúng ta cha và con gái gặp nhau, cho dù là Hoàng Thượng cũng sẽ không ngăn
trở!" Tô tướng gia là người thứ hai sẵng giọng. Cha và con gái đồng tâm, đồng tâm vì lợi ích.
Đối mặt sự đồng tâm hiệp lực của Tô cha con, khí thế của Tấn vương điện hạ Đại Nghiệp hoàng triều thật sự thấp một đoạn.
"Bổn vương nói không được chính là không được!"
"Cùng lắm thì lão phu lại vào cung xin thánh chỉ." Tô Thừa Viễn một bộ biểu tình "cái này thật dễ dàng".
Long Kí Vân nhất thời không nói gì. Hắn đương nhiên biết nếu lão nhạc phụ
lấy lý do này đi thỉnh chỉ, phụ hoàng mười phần mười sẽ đáp ứng, dù sao
bọn họ quân thần nhiều năm, một chút mặt mũi thật sự chỉ là việc nhỏ.
Mà hắn cũng không muốn lại làm cho phụ hoàng hạ cái loại thánh chỉ khiến
người cười rụng răng này, cho nên kết quả cuối cùng đó là Tấn vương phi
vô cùng cao hứng kéo lão tướng gia rời đi Tấn vương phủ, còn lại phía
sau là Tấn vương mặt trầm như mực, bị người vô tình vứt bỏ.
☆☆☆
Từ khi Tấn vương phi về tướng phủ ở, dân chúng đột nhiên phát hiện bóng
dáng Tấn vương bắt đầu thường xuyên xuất hiện ở bốn phía tướng phủ.
Vì sao là bốn phía?
Đó là bởi vì Tô lão tướng gia không chối từ vất vả từ trong cung thỉnh
chỉ, thuận tiện kéo vài đại nội cao thủ làm hộ viện (bảo vệ phủ), canh
phòng nghiêm ngặt tử thủ ngăn chặn Tấn vương vào phủ.
Cái này gọi là cái gì?
Trả thù! Đúng vậy, chính là trả thù!
Không ít dân chúng đều chính tai ở ngoài tướng phủ nghe được, lão tướng gia
hướng đến thanh chính liêm minh, bề ngoài hiền lành, vẻ mặt kiên cường
rõ ràng nói với Tấn vương tiến đến bái phỏng: "Lão thần phòng ốc sơ sài
nghèo khó, thứ (tha thứ) cho khó có thể tiếp đãi Vương gia quý giá."
Nghe nói, lúc ấy Tấn vương anh tuấn bất phàm bị tức đến tức thì biến sắc
mặt, oán hận phất tay áo rời đi, nhưng ngày hôm sau vẫn tiến đến, ngày
thứ ba như cũ, ngày thứ tư…
Chút mưa gió ngoài phủ ảnh hưởng không đến bên trong.
Đã gần cuối năm, thời tiết càng ngày càng lạnh, bụng Tô Linh Linh đã hơi
lồi lên thường thường lười biếng nằm ở thư phòng của phụ thân.
Phía trước cửa sổ thư phòng là một cây sồi xanh, trong mùa cỏ cây điêu tàn
này vẫn có thể nhìn đến xanh lá cây đầy mắt, cửa sổ rộng mở