
hĩ tới tặc cũng vô cùng biết hưởng thụ.
“Hô cái gì? Ồn ào chết được.”
Ba, Bắc Tiểu Lôi vung tay hướng trên mặt đất một roi. Roi xuống hoa rơi, lá rụng.
Dạ Tinh Thần nhíu mày, nữ tử này thực rất ngang ngược. Chẳng lẽ mình thật
sự phải lấy nàng hay sao? Là chính mình tìm hổ bà hung hãn lấy về nhà?
Những người bên cạnh nhìn lên thấy Đại tiểu thư mất hứng, đều thức thời mà
đem đầy bụng nghi ngờ giấu đi, ngoan ngoãn tránh sang một bên.
“Nhưng mà−−−“
Tiểu Kim, Tiểu Ngân bĩu môi, khiêng người như vậy cũng không thoải mái.
“Quay về nhà chính.”
Liếc mắt một cái Bắc Tiểu Lôi vượt qua hai người, bóng dáng đỏ rực chợt lóe. Người đã hạ xuống phía trước, gió tinh nghịch bắt lấy sợi tóc của nàng
mà quấn quýt, làn váy đỏ lay động, uyển chuyển như cây hoa tường vi sắc
hồng đón gió.
Tiểu Tài, Tiểu Bảo đồng tình mà nhìn Tiểu Kim, Tiểu Ngân, liếc mắt một cái, bóng dáng hai người cũng đã hướng phía trước
bay vút mà đi, như hai con đại bàng giống nhau như đúc phi về phía chân
trời.
“Chúng ta cũng đi thôi.”
Khiêng Dạ Tinh Thần, Tiểu Kim, Tiểu Ngân nện bước nhanh hơn.
Kiến trúc nhà chính của sơn trại Đằng Phong tương tự như một tòa tứ hợp
viện(1), nằm ở chính giữa đại sảnh là phòng nghị sự của sơn trại chuyên
xử lý công vụ; hai bên gian nhà theo thứ tự là phòng ngủ của trại chủ
sơn trại Bắc Phong Phi và phu nhân của hắn, thư phòng, cùng khuê phòng
của nữ nhi bảo bối Bắc Tiểu Lôi. Còn những gian phòng còn lại là tỳ nữ
cùng người hầu ở.
Tiểu Kim, Tiểu Ngân khiêng Dạ Tinh Thần bám theo Bắc Tiểu Lôi đến đại sảnh, theo ý bảo của nàng hạ hắn xuống.
Dạ Tinh Thần dọc đường bị khiêng, sắc mặt đã sớm trắng bệch, chỉ cảm thấy
trong dạ dày một trận khó chịu, đứng ở chỗ đó thật lâu nói không ra lời.
Bắc Tiểu Lôi nhìn bộ dáng của hắn, liếc cặp mắt xem thường, người này cũng
quá yếu đi. Bất quá quên đi, hắn yếu, mình không phải là vừa vặn đem hắn ăn đến sít sao.
“Tiểu Thục, Tiểu Lục.” Hướng ra ngoài hô.
“Tiểu thư.”
Hai nha hoàn thanh tú tiến vào, Tiểu Thục y phục màu trắng, váy áo điểm
hoa, đầu buộc hai búi tóc, trên khuôn mặt được khảm một đôi mắt to linh
động không an phận mà chuyển động, là một tiểu nha hoàn hoạt bát; Tiểu
Lục thì một bộ áo váy xanh biếc, khuôn mặt thản nhiên, bước chân nhẹ
nhàng, hiển nhiên cũng là người luyện võ.
“Các ngươi đi múc nước lên để cho hắn rửa mặt chải đầu” Sau khi hai người tiến vào, Bắc Tiểu Lôi chỉ Dạ Tinh Thần nói.
“Dạ.” Tiểu Lục nhàn nhạt trả lời.
Tiểu Thục thì ý vị mà nhìn Dạ Tinh Thần, hào quang trong mắt to lấp lánh như ánh sao. Oa, người này là ai a? Hảo tuấn, mày kiếm mắt sáng, toàn thân
hảo hảo nha.
“Ân, Tiểu Thục?” Bắc Tiểu Lôi nhìn bộ dáng như sắc
nữ của tiểu Thục, lông mày nhếch lên. Trong tay roi da đung đưa, thanh
âm mang theo nguy hiểm.
“Tiểu thư, Tiểu Thục em sẽ đi ngay bây
giờ.” Tiểu Thục nhìn đến động tác của Bắc Tiểu Lôi, sắc mặt chợt đại
biến. Lôi kéo Tiểu Lục biến mất ở phía trước.
“Kim, Ngân, Tài, Bảo, các ngươi đi xuống trước.” Bắc Tiểu Lôi hướng tứ huynh đệ ở một bên chờ tham gia náo nhiệt quơ quơ roi.
“Dạ.”
Kim, Ngân, Tài, Bảo bất mãn mà cong miệng, nhưng cũng không dám không nghe
lời Bắc Tiểu Lôi, chọc giận Đại tiểu thư, hậu quả rất nghiêm trọng. Đại
sảnh thoáng chốc an tĩnh lại.
Sau khi Dạ Tinh Thần giảm bớt khó
chịu, ý buồn ngủ lại xông ra. Hắn lập tức đi đến một bên ghế ngồi xuống, híp nửa mắt, đôi môi đỏ mọng nhấp nhẹ, vạt áo thoáng mở, tóc như mực
hỗn độn mà rủ xuống, bộ dáng mang theo vài phần lười nhác, hảo một bức
mỹ nam đồ.
Bắc Tiểu Lôi nhướn lông mày, người này cũng quá tùy tiện đi.
“Này, ngươi tên là gì?” Cầm roi da hướng Dạ Tinh Thần chỉ chỉ.
Dạ Tinh Thần liếc nàng một cái, mặc kệ nàng.
Ba—
Bắc Tiểu Lôi giương roi lên, hướng hắn giáng xuống.
“Ngươi là một nữ tử, làm sao có thể ngang ngược như thế?” Dạ Tinh Thần cũng bị chọc giận, con ngươi đen thâm sâu mang theo nộ ý trừng mắt nhìn Bắc
Tiểu Lôi, hơi thở lười nhác đảo qua, toàn thân tỏa ra quý khí, uy nghiêm hoàng tộc cao cao tại thượng.
“Ta hung ác, hung ác cái quái gì?
Ngươi bớt lên giọng một chút. Hiện tại ngươi đang đứng ở trên địa bàn
của bổn cô nương.” Bắc Tiểu Lôi trừng hai mắt thật to, chỉ vào Dạ Tinh
Thần, so với hắn càng thêm ngông cuồng, tự cao tự đại.
“Ngươi—“
Dạ Tinh Thần tức đến run rẩy, lần đầu tiên trong đời ân hận bản thân
không học võ. “To gan, cư nhiên dám cư xử như thế đối với bổn vương. Coi chừng ngày sau bổn vương phái người đến tiêu diệt hang ổ của ngươi.”
Xem ngươi còn dám dùng roi chỉ vào bổn vương hay không.
“Không
cần chờ về sau, nếu ngươi dám tiêu diệt nơi này, bổn cô nương trước đem
ngươi giải quyết ngay tại chỗ, thuận tiện đem những thủ hạ dưới tay
ngươi ném ra sau núi cho sói ăn.” Hừ, muốn làm người mà không rõ tình
huống sẽ càng chết nhanh hơn bình thường một chút.
“Ngươi—“ Dạ
Tinh Thần chỉ cảm giác mình nhanh chóng bị tức đến thổ huyết. “Nói đi,
ngươi đến tột cùng muốn như thế nào? Muốn vàng, hay là bạc?” Chặn đường
cướp bóc, không phải là muốn tiền sao?
“Vàng, bạc, bổn cô nương
đều muốn, nhưng mà ngươi ta cũng mu