Old school Swatch Watches
Vượt Khuôn

Vượt Khuôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323392

Bình chọn: 10.00/10/339 lượt.

àn Tinh Tinh từ trong xe nhô đầu ra nhìn Trần Cẩn nói lớn: “Cẩn Cẩn, tối nay nhờ anh ấy đưa cậu về nha, tớ có việc phải về trước.” Rồi gật đầu chào hỏi Nhung Hâm Lỗi và ngênh ngang rời đi.

“Đi theo anh lâu như vậy em muốn làm gì?” anh trầm mặt hỏi cô.

“Cô gái lúc nãy là ai vậy, bạn gái anh? Không phải anh chưa có bạn gái sao, kể từ khi chia tay với chị Phó Lâm.....”.

“Tiểu Cẩn, anh có bạn gái hay không có liên quan gì đến em sao?” vừa nghe thấy Trần Cẩn nhắc đến Phó Lâm, anh liền nhíu mày nhưng giọng vẫn rất lạnh nhạt.

“Đương nhiên là có liên quan, bởi vì em thích anh!” cô không hề trồn tránh ngược lại to gan trả lời anh rồi bước thêm mấy bước rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

Đây là lần thứ hai cô đứng gần anh như vậy, hôm nay anh mặc áo sơ mi màu xám,thân hình rất hoàn mĩ, anh ăn mặc tùy tiện nhưng nhìn lại rất dịu dàng.

Anh chăm chú nhìn cô khẽ lắc đầu cười: “Tiểu Cẩn, hôm đó ở trường học anh đã nói rồi chẳng lẽ em không hiểu sao?” anh nói vậy làm cho cô không còn chỗ trốn nữa rồi. Gương mặt tuấn tú của anh bỗng áp lại gần, làm cho cô hô hấp cũng có chút khó khăn nhưng lấy hết dũng khí, nhón chân gần sát mặt anh: “thế nào, có phải anh cảm thấy em không thể đùa giỡn không?”.

Hơi thở cô thở quá gần anh, anh không ngờ cô lại dám trêu đùa anh như vậy, đầu nóng lên, môi mím chặt lại, ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn cô một lúc.

Anh gật đầu khẽ cười một tiếng, lấy tay bóp chặt cằm cô và áp cô lên thành xe rồi đột nhiên hôn cô, đưa đầu lưỡi vào trong miệng cô, thô bạo hôn. Trần Cẩn tròn mắt nhìn anh, thân thể khẽ run, không muốn như vậy nhưng lại bị anh ôm chặt hơn, cô chưa từng nghĩ tới chuyện anh chủ động hôn mình làm cho cô thấy một chút cảm giác vừa xa lạ vừa thân mật, cô không đẩy anh ra mà ngược lại sau khi thích ứng vòng tay ôm cổ anh nhiệt tình đáp lại.

Anh hít một hơi thật sâu, ôm chặt cô, hai người dán chặt vào nhau không một chút khe hở, anh chỉ muốn kiềm chế bản thân không nghĩ về cô nữa thôi, anh tiếp tục hôn cô chiếm thành đoạt đất, xung quanh chỉ còn lại tiếng hít thở, không muốn nghĩ đến nhưng môi anh lại có cảm giác đau đớn.

Cùng lúc đó hông cô có cảm giác đau làm cho cô bừng tỉnh, anh dùng sức bấm vào eo cô, thở hổn hển nhìn cô, giọng nói của anh có chút khàn khàn: “em cắn anh?” trong mắt anh bây giờ có chút sâu xa khác thường.

“Là anh cắn vào đầu lưỡi của em, em....em sao không thể cắn anh?” cô bất mãn nhìn anh mắng nhưng nói xong lập tức cúi đầu không dám nhìn vào anh nữa. Thì ra hôn căn bản cũng không có gì tốt đẹp giống như Tiểu Hoan và Hàn Tinh Tinh nói, ngoại trừ khó thở cùng với cảm giác đau đau tí thì cô chẳng cảm nhận được một chút tình cảm nào trong đó. Thật ra trong lòng cô hiểu rõ,chỉ là do anh không thích cô thôi, không thích thì làm sao có tình cảm trong đó.

Anh nâng cằm cô lên, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh, cũng không có ý định buông cô ra, mắt đỏ lên, cúi đầu sát tai cô tàn nhẫn nói: “Muốn chơi đùa với anh? Tiểu Cẩn anh sợ em chơi không nổi đâu! Em nên nhớ anh là quân nhân nhưng cũng là đàn ông!” rồi buông cô ra, đi đến mở cửa xe.

Anh nói cô không chơi nổi, nghe vậy cô cắn chặt môi, kiềm chế khổ sở trong lòng, im lặng không nói gì.

“Lên xe, anh đưa em về nhà.” Anh lạnh lùng ra lệnh.

Cô chưa kịp phản ứng anh đã kéo cô lên xe làm cho cô té ở ghế ngồi, liền nghe bên cạnh: “Tách.” anh đã nhanh chóng đóng cửa xe, cô liền nhanh tay mở cửa xe để xuống nhưng cửa xe đã bị khóa, nghiêng đầu sang bên thì thấy anh đã ngồi cạnh, cô không thể làm gì đành phải chấp nhận.

“Không cần. Em tự về được, em không cần anh đưa về, Nhung Hâm Lỗi, em ghét anh. Anh cố ý làm cho em ghét anh đúng không? Em nói cho anh biết, em vẫn còn thích anh. Em thích anh 6 năm chứ không phải mới một hai ngày, muốn bỏ là bỏ được, anh nghe rõ không em thích anh 6 năm rồi!”

Anh nghe cô nói mà giật mình ánh mắt sửng sốt nhìn cô hồi lâu, rồi nghiêng đầu lái xe: “Tiểu Cẩn em phải nhớ rõ, vừa rồi là do em quyến rũ anh. Hơn nữa anh chỉ xem em là em gái thôi. Anh không có cách nào thích em gái của mình được.” Anh không biết Tiểu Cẩn đã thích anh từ 6 năm trước, anh vẫn cho rằng cô chỉ là ngộ nhận thôi, không ngờ tình cảm cô dành cho anh đã lâu như vậy rồi.

Anh nói những lời kia làm cho Trần Cẩn vừa nghe xong liền nổi giận: “Dừng xe, em không về trường, em muốn về nhà.” Cô vừa nghiêng đầu vừa kéo tay lại nhưng không thấy anh nhúc nhích gì cả.

“Vậy anh đưa em về nhà!” khẩu khí của anh có chút lạnh lùng.

“Nhung Hâm Lỗi, anh không nghe rõ hả? dừng xe, anh dừng ven đường là được, em tự bắt taxi về, không làm phiền anh nữa đâu!” cô hét lên với anh.

“Về dưới nhà anh sẽ dừng xe, bây giờ khuya rồi, biết chưa? Em đừng có mà hồ đồ, im lặng! Đừng có mà quậy!” anh cũng không còn kiên nhẫn nhìn tiểu nha đầu bên canh quát lớn. Anh quát lớn làm cho cô sợ một hồi lâu, không trả lời chỉ có thể cắn môi hung hăng trừng mắt nhìn anh. Bây giờ cô chỉ cảm thấy rất tủi thân, bị anh quát lớn như vậy sửng sốt cả người, từ khi quen anh đến tận bây giờ anh chưa lần nào nổi giận với cô như vậy, chua xót, đôi mắt tròn to lập tức ửng l