
kia chính mình là không sợ lạnh, trước kia, chính
mình còn mặc váy thật xinh đẹp, hôm nay là làm sao vậy? Chẳng lẽ là thời tiết
rất lạnh? Vẫn là quả thật bị cảm. Lúc rời khỏi nhà đã định nhớ mua thuốc uống
chống cự một chút, nghĩ, quẹo vào một nhà thuốc, mua thuốc cảm mạo loại pha
nước uống, theo lối đi bộ, chậm rãi tiêu sái đi đến công ty.
“Bạch Mẫn, cậu cuối cùng cũng đến đây.” Đồng nghiệp
cùng công ty Đổng Vi Vi cười đón, “Tối hôm qua sao lại thế, gọi nhiều cú điện
thoại như vậy, di động không tiếp, điện thoại trong nhà cũng không tiếp, định
rủ cậu cùng đi mua sắm một chút, thật tức chết tớ. Nói thật đi, tối hôm qua
chạy đi đâu, có phải hay không đi ước hội?”
Hai người ngồi bàn đối diện nhau, quan hệ tốt lắm,
Bạch Mẫn tính cách đạm bạc, Đổng Vi Vi tính cách sáng sủa, làm đồng nghiệp đã
nhiều năm, coi như là bạn thân.
“Ở đâu cũng không đi, chính là ở nhà ngủ.” Bạch Mẫn
cười nói, “Có lẽ tối hôm qua ngủ say quá , mẹ tớ gọi điện thoại tớ cũng chưa
nghe thấy, còn làm mẹ hoảng sợ, đã cho rằng tớ xảy ra chuyện gì. Bất quá, tớ
tối hôm qua thật là chuông điện thoại cũng không có nghe, nhưng là, nói đến
cũng là kỳ quái, cho dù tớ ngủ say như vậy, hôm nay buổi sáng lúc thức dậy vẫn
là mệt phải chết, cả người xương cốt dường như cùng tan ra.”
Đổng Vi Vi ha ha cười, “Bất quá, cậu đúng là thoạt
nhìn đẹp lên rất nhiều, xem ra ngủ thật đúng là nhất định có tác dụng làm đẹp.
Đúng rồi, có phải hay không biết đến thích hợp dễ nhìn nha?” (hj, mình cũng
không hiểu ý câu này muốn nói gì….)
Bạch Mẫn lắc lắc đầu, đến trước bàn của mình ngồi
xuống, mơ hồ nghe được bên tai lại có người nhẹ giọng kêu “Phong nhi!” Chính là
thanh âm lần này nghe thật là bi ai bất lực như vậy, nhưng lại làm cho nàng đột
nhiên lệ tràn khóe mắt, bỗng nhiên ngơ ngẩn.
“Này, cậu làm sao vậy?” Đổng Vi Vi ở trước mặt nàng
quơ quơ tay, “Như thế nào đột nhiên lại bi ai như thế? Cậu khóc?….Có chuyện gì
đau lòng sao? Hay là người nào bắt nạt cậu ?”
Bạch Mẫn lắc lắc đầu, như thế nào chính mình trở nên
mẫn cảm như thế, lại cẩn thận nghe một chút, cái gì thanh âm cũng không có, chỉ
có thanh âm nhóm đồng nghiệp nói chuyện, lại là một thời gian bận rộn làm việc
đang chờ chính mình, thở dài, pha một gói thuốc, uống đi xuống.
Thuốc cảm mạo luôn thúc giục người ta ngủ, công việc
chán nản làm cho nàng có điểm thảnh thơi không ở yên, mí mắt bắt đầu đánh nhau,
lặng lẽ ghé vào trên mặt bàn nghĩ muốn vụng trộm nghỉ ngơi một hồi.
Mơ hồ, có mùi hoa quế thơm ngát, ngọt ngào, thanh
thanh, nghe rất dễ chịu, một cái đình viện xa lạ, một nữ tử xa lạ, mặc quần áo
mộc mạc, đang đứng cạnh một chậu hoa quế, nàng kia thoạt nhìn có chút quen
thuộc, dường như cùng nữ tử buổi sáng nàng ở trong gương nhìn thấy có vài phần
giống nhau, tươi cười đều là điềm đạm ôn nhu như vậy.
“Này, cậu cười cái gì vậy?” Đổng Vi Vi đẩy nàng, “Cười
đến như vậy dụ hoặc người, cậu cố ý phải không? Nhanh lên tỉnh lại đi, lãnh đạo
đến đây!”
Bạch Mẫn cố gắng mở mắt ra, lấy lại tinh thần, vừa
nhấc mắt, vừa vặn nhìn đến thủ trưởng đang nhìn chằm chằm nàng, biểu tình phi
thường mất hứng, thời gian đi làm lại ngủ, thủ trưởng thấy có thể cao hứng mới
là lạ. Nàng cố gắng làm cho chính mình cười cười, lại không biết nói cái gì mới
tốt.
“Có phải hay không không thoải mái?” Phía sau thủ
trưởng có người hỏi, thanh âm thực ôn hòa, nghe rất là thoải mái, “Có thể là bị
cảm.”
Nhìn đến là một người đàn ông khoảng ba mươi lăm, ba
mươi sáu tuổi, mặc một bộ quần áo sang trọng, sạch sẽ, tao nhã, tươi cười cũng
thực ôn hòa, đang nhìn Bạch Mẫn.
Đổng Vi Vi mắt trợn trừng, ha ha, người đàn ông cấp
kim cương.
Bạch Mẫn tinh thần vẫn là chết lặng , nhìn chằm chằm
người đàn ông này, không biết là ai.
“Đây là Tổng giám đốc công ty chúng ta mới tới, Đoạn
Chi Sơn.” Thủ trưởng một bên giới thiệu, một bên tức giận nhìn Bạch Mẫn. Cô gái
này bình thường không gây chuyện, như thế nào hôm nay lại phản ứng như thế, hay
là thần kinh có chút vần đề, hồ đồ rồi? “Đây là viên chức công ty Bạch Mẫn cùng
Đổng Vi Vi. Bạch Mẫn, cô hôm nay là chuyện gì xảy ra? Nếu bị cảm, hãy mau về
nhà nghỉ ngơi.”
Đoạn Chi Sơn nhìn cô gái trước mặt, dung nhan ôn hòa,
khí chất bình thản, thần thái thản nhiên, là một cô gái làm cho người ta nhìn
cảm thấy phi thường thoải mái. Nhất là thần thái của cô ấy, mê man nhìn hắn như
thế, dường như còn không có phản ứng lại đây, làm cho hắn nhịn không được tâm
sinh thương tiếc. Nhịn không được hướng nàng nhẹ nhàng cười cười, “Cô không sao
chứ?”
Bạch Mẫn cố gắng mỉm cười một chút, bên tai vẫn như cũ
là tiếng kêu gọi thanh thanh triền miên kia, giống như thật xa, giống như thực
giống như giả, thực mơ hồ, “Hoàn hảo, có thể là uống hơi nhiều thuốc cảm mạo,
nghỉ ngơi một lúc sẽ không sao. Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý.” Nàng xem vẻ
mặt căm tức của thủ trưởng, ngượng ngùng nói, trên mặt nổi lên đỏ ửng, nhìn rất
đáng yêu.
Thủ trưởng vừa muốn nói cái gì, Đoạn Chi Sơn mỉm cười,
bình thản nói: “Được rồi, chúng ta nơi khác xem đi.”
Thủ trưởng cùng Đoạn Chi Sơn