
ư chưa bao giờ có chuyện gì phát sinh lại mang
quan hệ họ hàng ra.
“Lão thái gia, vị này là Lễ bộ lang
trung từng đến quý phủ muốn cầu kiến lão thái gia, chỉ là bốn người kia
đã cầu kiến gặp nhiều lần, nhưng lão thái gia cùng lão phu nhân cũng
không nguyện gặp, uổng phí nửa ngày đợi ở cửa!” Cung sanh bỗng nhiên xen vào, chỉ vào Tề Hiểu Dũng nói, “Thuộc hạ cho rằng những người này có
thể là người nhà của hắn, hơn nữa, dường như rất muốn quen biết cùng với lão thái gia, lúc này không nhịn nổi nói lung tung.”
“Ngươi nói cái gì! ?” Tề Hiểu An nghe
người ta nói bọn họ như vậy, từ trước đến nay vốn ngốc nghếch, tôn
trọng bạo lực hắn nhất thời thẹn quá hoá giận, xông lên giống như muốn
đánh một nô bộc vậy
“Ba “ một tiếng, cực kỳ vang dội, trên
mặt Tề Hiểu An đã xuất hiện thêm một bàn tay, người lui lại vài bước,
đựơc người nhà phía sau đỡ lấy.
Chỉ thấy Cung Thi San ưu nhã đem tay
ngọc thon thon thu hồi, còn lấy ra một cái khăn nhỏ, lau lau tay, sau
đó, để cho nó tung bay, đột nhiên, rơi xuống đất, không cần!
“Ngươi dám đánh ta! ?” Tề Hiểu An giận
không thể tiết, sau khi đứng vững, vận hết sức chờ phát động, chuẩn bị
lại xông lên, nhưng lần này lại thay đổi mục tiêu.
“Uh.” Cung Thi San gật gật đầu, “Ta
không những dám đánh ngươi, ta còn dám đạp ngươi!” Lời vừa dứt, Tề Hiểu
An lúc này vẫn chưa thể xông lên lần thứ hai, đã thấy thân hình Cung Thi San nhoáng lên một cái, đến trước người hắn, mọi người mấy nhà Tề Mai
còn không kịp phản ứng, trong tửu lâu liền vang lên một tiếng kêu thảm
thiết như giết heo. Tề Hiểu An đã ôm bộ phận quan trọng, đau đớn tới mức té trên mặt đất không ngừng lăn lộn ở bên trong, lại nhìn Cung Thi San, đã trở về bên người Cốc Nhược Vũ, vẫn lạnh lùng như trước, không một
chút cảm giác mình đã làm gì, hiển nhiên, loại chuyện này nàng đã làm
rất nhiều lần, thật sự là đã rất thuần thục.
“Thật là, ai kêu ngươi không có mắt
thiếu chút nữa đụng vào phu nhân của chúng ta, vạn nhất chủ nhân nho nhỏ của chúng ta bị kinh hách, ngươi phụ trách có được không hả?” Cung
Thiên Li ở một bên nói mát, còn đối với hành vi của Cung Thi San khiến
cho Cốc Nhược Vũ trợn mắt há hốc mồm có chút so đo, chủ nhân nho nhỏ
trong ý tứ của các nàng chính là cái vẫn còn trong bụng mà mọi người
thường gọi là thai nhi.
Đám người Tề Hiểu Dũng đi đỡ Tề Hiểu An, Tề Hiểu Hổ lúc này mặt đen như một tờ giấy, vung tay lên, ra hiệu người hầu nhà bọn hắn đi lên đánh người.
Vì thế, một trận hỗn chiến bắt đầu, đối
phương trên mặt hầm hầm, người đông thế mạnh, còn bên này chỉ vẻn vẹn có hai nữ. Gặp hoạ chưởng quầy cùng tiểu nhị ở một bên thiếu chút nữa
phun nước mắt, làm sao hôm nay lại gặp phải chuyện này, có một bên là
tuyệt đối đắc tội không nổi.
Ba người Cốc gia ngây người sau đó được
Cung sanh dẫn dắt theo hộ vệ vây quanh, bảo vệ, ba người khẽ nhếch miệng kinh ngạc nhìn Cung Thiên Li cùng Cung Thi San kia không chút nào nương tay mà hạ thủ đánh người, Phượng thúy thì ở bên cạnh hò hét trợ uy, sợ
các nàng ra tay không đủ ngoan độc.
Hừ hừ, tuy nói Chúa thượng không cho hai người các nàng chõ mõm vào, nhưng kẻ thù của tông chủ phu nhân nhà
mình, thì tông chủ đại nhân của các nàng tuyệt đối sẽ không tức giận!
Ngay lúc Cung Thiên Li cùng Cung Thi San đang đánh đến vui vẻ, khi đánh xong người hầu muốn đánh tới người Tề
gia thì từ bên ngoài tửu lâu xuất hiện rất nhiều quan binh. Đầu lĩnh vừa thấy tình cảnh trong lâu, cảm thấy bất ngờ, la lớn: “Các ngươi đang làm cái gì vậy! Bắt lại toàn bộ cho ta!”
Ba người Cốc gia vô cùng khẩn trương,
người Tề gia thì liền thu tay lại, thoáng nhìn quan binh Cung Thiên Li
cùng Cung Thi San cũng không nhanh không chậm đánh thêm một chút những
người gần nhất bên cạnh Tề Hiểu Hổ cùng Tề Hiểu Dũng, sau đó mới về đến
bên người Cốc Nhược Vũ.
“Tới vừa vặn, bọn họ là khâm phạm của
triều đình, là phạm nhân đã bị lưu đày đến phía tây biên cảnh lại trốn
thoát!” Vẫn không nói chuyện Tề Tăng Phú vừa mở miệng đã giở trò, chỉ
ngón tay vào người Cốc gia, ý bảo quan binh vừa vặn có thể bắt lấy bọn
họ, ông ta không hề lo lắng nhóm người nhà mình sẽ như thế nào, thật sự
không được nữa sẽ mang Phượng Hiên ra dùng.
Khâm phạm của triều đình? Đầu lĩnh quan
binh Vu Uy vừa nghe thấy, lập tức nhìn về phía người Cốc gia, đang muốn
làm gì thì thấy Cung Thi San lạnh như băng nói: “Bớt lo chuyện người
khác!” Nói xong, nàng bỗng nhiên giơ kiếm trong tay ra, đưa vỏ kiếm
chuyển hướng về phía Vu uy, để cho hắn tinh tường nhìn thấy gia huy của
Cung thị ở phía trên.
Tuy rằng Cung thị đã sớm rời khỏi triều
chính, nhưng ai cũng biết mẫu thân của Phượng hiên xuất thân từ Cung
thị, hơn nữa Phượng thúy lúc này cũng đưa ống tay áo có thêu gia huy của Phượng thị ra cho Vu uy xem, còn nói thêm một câu: “Cách xa phu nhân
nhà ta ra một chút, nếu kinh hách đến phu nhân, để cho thai nhi trong
bụng có gì bất trắc, chọc giận chủ tử nhà ta, thì chưa chắc ngươi có thể chịu đựng được !”
Đối phương hoá ra lại đến từ hai gia
tộc, Vũ uy trong lòng cả kinh nhìn thấy mọi người vòng quanh một nữ tử