
g Nhi, Liêm nhi, làm cái gì vậy?” Cốc Nhược Vũ không rõ cúi đầu hỏi.
“Mẹ, cha đi rồi, buổi tối mẹ ngủ một
mình chắc là rất sợ, cho nên tối nay, con đến ngủ cùng mẹ được không?”
Cung Thi Dục hơn bảy tuổi nhìn khuôn mặt tuấn dật nở nụ cười sáng lạn,
ha ha, người cha kia của cậu, cuối cùng đã đi! Sắp lại được ôm ấm áp
trong ngực Mẫu thân rồi!
“Mẹ, cha đi rồi, ban ngày một mình chắc
sẽ rất cô đơn, cho nên từ hôm nay, con sẽ trông trừng bên mẹ được
không?” Cung Thi Liêm sắp bốn tuổi nhìn giống nhau như đúc với Cốc Nhược Vũ khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú giả bộ đáng thương, hai mắt thật to chớp lên khát vọng, đúng lúc cụp mắt xuống, con ngươi lại chuyển động, hắc
hắc, người cha kia của bé, rốt cục cũng rời đi! hạnh phúc được dán lên
người mẫu thân rốt cục bé đã có thể nếm thử rồi!
“Được!” Cốc Nhược Vũ yêu thương sờ sờ đầu hai đứa con trai.
Nhận được đáp ứng, hai huynh đệ liền
buông lỏng tay đang ôm đùi Cốc Nhược Vũ ra. Cốc Nhược Vũ trở về viện, đi theo phía sau nàng hai đứa nhỏ nhìn nhau cười, đưa tay vỗ lên chúc mừng đã thành công, đồng thời ở trong lòng nhắc tới: cha đại nhân a, xin mời tối nay trở lại!
Phượng hiên xuống núi đương nhiên không
biết hai đứa con trai của hắn hi vọng hắn tối nay trở về, mà hắn giờ
phút này dẫn đoàn người Phượng tiêu, Phượng địch đang cùng Cung Thi Ý
chuẩn bị mỗi người đi một ngả.
“Nhớ rõ những lời nhắn nhủ của ta phải làm cho tốt!” Phượng hiên dặn dò về phía Cung Thi Ý bên ngoài được xưng là tông chủ
“Dạ! Đúng rồi, chúa thượng!” Cung Thi Ý giống như nhớ tới chuyện gì
ìưm?”
“Chiến hồn Đại tướng quân Nguyệt Tinh
Hồn sắp thành thân rồi, cần lấy danh nghĩa của bộ tộc chúng ta mang đại
lễ đến cho hắn không a?” Năm đó trận chiến ở Kì Sơn, đoàn người Phượng
hiên sau khi đựơc Nguyệt Bát đổi tên là Nguyệt Tinh Hồn cứu, vì báo đáp
ân điển của hắn, Phượng hiên phái người đến hỏi xem hắn muốn gì, bất
luận là tiền tài nữ nhân hay là địa vị, chỉ cần hắn muốn, đều có thể
thỏa mãn hắn. Lúc ấy người được phái đi chính là Cung Thi Ý, kết quả
Nguyệt Bát cái gì cũng không muốn, tự dựa vào bản lĩnh của mình từng
bước một đạt tới mục tiêu. Vì thế rất tán thưởng hắn Cung Thi Ý liền kết thành bằng hữu với hắn. Không biết Phượng hiên có nhớ rõ chuyện đấy hay không Cung Thi Ý nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn nói, hắn muốn đưa một phần đại lễ cho Nguyệt Tinh Hồn.
“A? Quân đội của hắn mặc dù đang nghỉ
ngơi hồi phục, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể xuất chinh, lúc này thì
thành thân cái gì? Luẩn quẩn trong lòng nữ nhi nhà ai rồi?” Nếu trong
bụng Nhược Vũ là một bé gái mà nói…, tương lai hắn tuyệt đối không bao
giờ gả cho người như thế, không cẩn thận thành quả phụ làm sao bây giờ! ?
“Là cháu gái nhỏ nhất của tông chủ Lam thị Lam Trữ Hinh.”
“Cái ánh mắt kia lại sinh trưởng ở trên đỉnh đầu Lam gia! ?” Phượng hiên cảm thấy thật bất ngờ.
“Nguyệt Tinh Hồn đã đạt được ước định
với tông chủ Lam thị trong vòng năm năm nếu được chức vị tướng quân là
có thể thành thân cùng Lam Trữ Hinh.” Gặp mặt với Nguyệt bát không nhiều nhưng có thể nghe được lời trong lòng hắn, cho nên Cung Thi Ý hiểu rất
rõ chuyện này.
“Có ý tứ! Lấy danh nghĩa của Cung thị
đưa đại lễ cho hắn! Lễ vật thì tự mình quyết định đi!” Phượng hiên nhớ
rõ người này rất cốt khí cự tuyệt yêu cầu báo ân của mình, sau khi nghe thấy ước định của hắn cùng tông chủ Lam thị, càng đối với hắn thưởng
thức hơn. Nếu hắn có nữ nhi mà nói…, sẽ gả cho nam tử kiểu như này,
Phượng hiên lòng tràn đầy hi vọng lần này có thể có nữ nhi, đáng tiếc Kỳ Toán Tử giống như mỏ quạ đen lại nói Phượng hiên hắn trúng mục tiêu có
con trai thứ ba lại không có nữ, tức chết hắn!
Chuyện đều đã nói xong, hai bên bắt đầu
đi theo hướng khác nhau rời khỏi núi Cửu nguy. Ba người Phượng hiên đến
tận trung tuần tháng chín tới mới tới Diên thành của Duyên Huyên quốc
Đầu tháng chín cũng đã tập kết ở cùng
một chỗ, đại quân của Ngự Phong quốc đã phát động quy mô tổng tiến công
quá lớn đối với Duyên Huyên quốc, nhưng mà, bọn họ đã bỏ lỡ thời kì tốt
nhất, không, phải nói là, các nước kia nghe tin nước láng giềng Huyễn Vũ quốc bị tấn công, hơn nữa sau khi nghe được tin tức bị thất bại, liền
bắt đầu đề phòng, ngàn dặm xa xôi các nước khác đều chạy về Duyên Huyên
quốc đến lúc đó Ngự phong quốc nhất định chỉ có thể thất bại.
Năm đó tiểu vương gia mười bốn tuổi bị Phượng Trọng Nam khinh bỉ vì tuổi còn nhỏ
nay đã trưởng thành, mười tám tuổi hắn so với bốn năm trước khí phách
càng thêm thâm trầm, vẫn quần áo màu đen như trước.
Chẳng ai ngờ rằng vị Liễn Vương gia kia
lại nhanh chóng chèo chống và có sức ảnh hưởng đối với các tướng lĩnh
cùng binh lính của Duyên Huyên quốc lớn như vậy. Lúc bóng đen từ trên
trời giáng xuống kia, gia nhập chiến trường, thì một loạt tiếng vui
sướng “Là Liễn Vương” vang lên, sau đó sĩ khí của Duyên Huyên quốc đột
nhiên tăng lên rất nhiều, bọn họ kích động, anh dũng kháng kẻ địch, các
tướng lĩnh cùng binh lính của Ngự Phong quốc lại giống như gặp quỷ, nhìn thấy địa ngục Nhân gian xuất hiện.
Trận chiến ấy, nhìn ở bên ngoài