
g cha hắn đã bị đả kích,
dáng vẻ tươi cười méo mó, đôi mắt mở to không nói nên lời, mà mẫu thân
thì rưng rưng nước mắt nhìn hắn, trong miệng chỉ nói được “Mắt nhìn của
hài tử này” thì không nói được nữa. Hắn nghĩ mẫu thân của hắn muốn nói
mắt nhìn của hài tử rất cao! Nói vậy chắc mẫu thân cảm thấy khổ sở không nói nên lời vì không thể tìm cho hắn một người cha có tướng mạo dễ nhìn một chút. Còn khuôn mặt của ông ngoại và bà ngoại, cùng các trưởng lão
khác cũng đỏ bừng, sau đó đều ào ào rời đi, chắc bọn họ muốn cho cha hắn một chút mặt mũi. Chẳng qua hắn không hiểu tại sao bên ngoài lại vang
lên tiếng cười ha ha, ừm, chắc là ảo giác. Ôi, tất cả mọi người hẳn là
hiểu cảm giác tan vỡ khi hắn thấy diện mạo của cha như thế nào, đúng
không?
[3'> nhiều kẻ họa thủy kì quái
Vào thời kì thanh xuân của thiếu niên
mười lăm tuổi, đối với những người khác phái đều cảm thấy hiếu kỳ, mọi
người đều có lòng yêu thích cái đẹp, vì vậy, nghe nói, nghe nói thanh
lâu là nơi trăng hoa, mỹ nhân như mây, cậu thiếu niên họa thủy Cung Thi
Dục đã trưởng thành liền quấn quít Phượng Tiêu dẫn hắn đi gặp mỹ nữ tại
đệ nhất đại thanh lâu ở Cung Châu.
Mấy ngày sau, chuyện nhi tử đi thanh lâu cũng truyền đến tai cha mẹ. Nương vì sợ nhi tử đắm chìm vào sắc đẹp,
học phải tính xấu mà không ngừng lo nghĩ, làm cho cha hắn giận tím mặt,
cho rằng hắn vậy mà dám đi đến nơi dơ bẩn đó.
Vì vậy, sự kiện trên đã tạo thành tình trạng đối địch của hai cha con ngày hôm nay bên trong viện.
“Con đến đây cho ta!” Dáng vẻ tương cười của Phượng Hiên vô cùng âm u đáng sợ, ngày hôm nay phải đánh vào cái
mông của tiểu tử này để nó nở hoa, để xem sau này hắn còn dám đi đến nơi quỷ quái như vậy không!
“Không thể.” Không được rồi! Cha thân
yêu rõ ràng muốn đánh hắn, kẻ nào mà qua thì đúng là một kẻ ngu! Vừa vào tẩm viện của mình đã trông thấy cha thân yêu đang cười tức giận và mẹ
đang rưng rưng nước mắt, trực giác mách bảo đây không phải chuyện tốt,
đầu của Cung Thi Dực lắc qua lắc lại như trống lắc.
“Ta nói con đến đây, đừng để ta nói lần thứ ba!” Câu nói rít lên từ hàm răng.
“Rõ ràng cha đang tức giận, hài nhi
không biết mình đã làm sai cái gì, hy vọng cha chỉ ra, rồi hài nhi sẽ
qua đó!” Cha thật xấu, làm nhi tử sợ hãi. Cơ thể Cung Thi Dực căng cứng, phải luôn đề phòng cha sẽ xuất thủ, trong lòng tính toàn xem nắm chắc
mấy phần tránh được kiếp này
“Mấy hôm trước con dạo chơi ở thanh lâu, dạo chơi và chọc ghẹo?” Phượng Hiên quyết định giúp nhi tử nào đó sắp
bị đánh hiểu rõ mọi chuyện một chút.
“Thanh lâu?!” Nhắc đến nơi ấy, Cung Thi
Dực có vẻ không hài lòng: “Chọc ghẹo gì chứ! Đây rõ ràng là một cái bẫy! Cái gì mà mỹ nữ như mây, rõ ràng là nơi tụ tập của xấu nữ!”
Quác! Một con quạ đen bay qua đầu Phượng Hiên và Cốc Nhược Vũ, hai người trong lòng chịu không nỗi, lúc này mới
nhớ ra trưởng tử căn bản không phân biệt được xấu đẹp, thật không biết
tiêu chuẩn phán xét xấu đẹp trong đầu hắn là gì, như vậy sau lần đi dạo
chơi trong thanh lâu này, e rằng hắn vẫn tiếp tục thuần khiết như xưa!
Không biết cha mẹ mình nghĩ gì, Cung Thi Dục tiếp tục phát biểu bài bình luận của mình: “Bộ dạng xấu thì còn
không nói, đã vậy còn dám để lộ tay lộ chân, hơn nữa bộ ngực đều lộ ra
ngoài, đúng là không biết xấu hổ!” Tướng mạo không đẹp, không phải lỗi
của các nàng ấy, nhưng tụ tập lại một chỗ để dọa người như vậy, thật
đúng là không bình thường! Nhất là dọa hắn, đây có thể xem là tội ác!
Hôm đó hắn sợ đến mức đầu óc choáng váng, hoa mắt, vèo một tiếng liền bỏ trốn mất dạng! Chắc chắn Tiêu thúc bị Thiên Ly cô phạt quỳ trên bàn xát nhiều quá, cho nên mới chạy đi nhìn xấu nữ!
Nhìn nhi tử, khi Phượng Hiên và Cốc
Nhược Vũ đang than khóc vì tương lai họ chắc chắn sẽ có một người con
dâu xấu xí, bỗng hai người nhìn thấy một cái đầu nhỏ ló ra từ đằng sau
nhi tử.
“Gì kia?” Không phải là tiểu oa nhi chứ, sao trước giờ chưa từng thấy. Phượng Hiên vừa hỏi vừa chỉ về phía sau Cung Thi Dực.
“Cái gì?” Cung Thi Dực quay đầu nhìn về
phía sau, sau đó ôm tiểu oa nhi vào trong ngực, sau đó quay mặt lại: “Cô bé này à?”, “Đúng” Cốc Nhược Vũ gật đầu.
“Con tình cờ gặp cô bé này ở trước thanh lâu. Nương, người xem, tiểu oa nhi này bề ngoài xấu xì còn chưa tính,
đã vậy mà con bị người thân của mình bán vào một nơi như thanh lâu, hài
nhi thấy cô bé này đáng thương, nên mua cô bé này về.” Nhưng nửa chữ hắn cũng không đề cập đến chuyện hắn không tốn một xu, chi trả cho đối
phương vài quyền cước thay cho ngân lượng, rồi trực tiếp dẫn tiểu oa nhi này về! Không hổ là con trai của người nào đó.
Xấu?! Trên trán Phượng Hiên cùng Cốc
Nhược Vũ và các nô bộc xung quanh xuất hiện đầu hắc tuyến, mọi người
nhìn cô bé xinh đẹp trong lòng hắn, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, lông
mày cong cong như lá liễu, đôi mắt to ngập nước, cái mũi khéo léo, cái
miệng đỏ hồng nhỏ nhắn, da dẻ trắng hồng, đối với những người có thẩm mỹ bình thường mà nói, đây tuyệt đối là một tiểu mỹ nhân, hơn nữa còn xinh đẹp đến mức họa thủy, bị bán vào thanh lâu cũng không phải không có
nguyên nhân.
Đáng