
n bực, không phải huynh trưởng Phượng Trọng
Nam vẫn muốn cho trưởng tử Phượng Thiếu Vân trở thành tông chủ kế nhiệm
sao, theo lý thuyết trường hợp này hắn nhất định sẽ làm Phượng Thiếu Vân cùng Phượng Thiếu Xuyên đến , để mượn sức đại trưởng lão chọn ra thiếu
tông chủ mới
Phượng Hiên đặt chén trà xuống, nhìn thẳng Phượng Trọng Bắc, trên mặt lại cố ý hiện lên một tia không được tự nhiên nhìn Phượng Vĩnh Diễm,
mang vẻ lúng túng nói: “Này. . . . . . Ân, gia huynh hai người bọn họ
vốn là muốn tới , nhưng là vừa ra đến trước cửa, xảy ra chút ngoài ý
muốn, bởi vì đường xá xa xôi, bọn họ thật sự là không có cách nào khác”
Phượng Trọng Bắc “Ân” một tiếng, mà Phượng Vĩnh diễm sắc mặt không
chút thay đổi. Tiếp theo, Phượng Hiên như là “làm điều thừa” giải thích một câu: “Bọn họ tuyệt đối không phải là không muốn , cũng tuyệt đối
không phải ngại đường xá xa xôi!”
Nhưng trong mắt Phượng Vĩnh Diễm, Phượng Hiên như là đang thay các
huynh trưởng của mình che dấu lý do sự thật bọn họ không muốn tới. Nhìn
gương mặt non nớt của Phượng Hiên khi nói dối hắn.( Ax ax. Hiên ca ca quả là thâm hiểm . Bái phục bái phục) Phượng Vĩnh Diễm trên mặt hiện lên một tia không hờn giận, trong lòng
thầm hừ một tiếng, hai người đồng thời xảy ra việc ngoài ý muốn, (thật sự ngoài ý muốn cơ mà à bị ngựa đá …. hắc hắc)rõ ràng là không đem đại trưởng lão hắn để ở trong mắt, này Phượng Trọng
Nam còn muốn làm cho Phượng Thiếu Vân kế thừa vị trí tông chủ, nghĩ đều
không cần nghĩ nữa!
Hiệu quả đã đạt được, Phượng Hiên trong lòng biết đại trưởng lão này
tâm đã muốn hướng về chính mình. Tiếp theo, hắn cho gia nhân của chính
mình mang đến lễ vật do Phượng TrọngNamdặn mang tới làm quà tặng, bắt
đầu đưa cho Phượng Vĩnh Diễm nào là chúc mừng ngày sinh nhật hắn, nào là đưa cho tằng tôn hắn, còn có nào là vì Phượng gia tiểu thư sắp xuất giá chuẩn bị.
Nhìn quà tặng rất nặng, đại trưởng lão khách khí nói cám ơn, vẫy vẫy
tay, phái người đem lễ vật thu xuống, hết thảy sau khi kết thúc, lại
thấy Phượng Hiên vừa cười nói “Đây đều là của gia phụ đưa , quý phủ đại
trưởng lão hôm nay tam hỉ lâm môn, có thể nói là làm cho người ta thật
sự rất vui vẻ. Cho nên vãn bối còn mang theo lễ vật của chính mình đến
để chúc mừng.” Nói xong, hắn hướng về Phượng Tiêu vẫn đứng phía sau
chính mình gật gật đầu, chỉ thấy Phượng Tiêu tiến lên đem túi đồ trên
lưng người đặt xuống dưới, đặt ở trân lão bàn nhỏ bên cạnh đại trưởng.
Sau khi mở ra, liền lại trở về đứng phía sau Phượng Hiên .
Làm đại trưởng lão cùng ngũ trưởng lão nhìn vật đựng trong bao quần áo, hai người tất cả đều mừng rỡ không thôi.
“Này, đây không phải là Cung gia . . . . . .” Chỉ thấy đại trưởng lão thanh âm đứt quãng rốt cuộc nói không nên lời đầy đủ , mà ngũ trưởng
lão nhìn Phượng Hiên với ánh mắt tán thưởng .
“Nho nhỏ lễ vật, không đáng để nhắc tới,
mong rằng đại trưởng lão vui lòng nhận cho.” Phượng Hiên vẻ mặt không
thèm để ý, bộ dạng cực kỳ hào phóng, biểu hiện của Phượng Vĩnh Diễm đều
nằm trong dự đoán của hắn. Cuộc đời đại trưởng lão chỉ có duy nhất yêu
thíc: kỳ thạch trân ngọc. Nếu chính mình muốn mượn sức hắn, đương nhiên
phải tìm thứ hợp ý hắn, giờ phút này chính mình mang đến ba bảo vật đều
là hiếm có trân phẩm, tuyệt đối trúng ý của hắn!
“Ai da, cái này quá mức quý trọng, huống chi đây là của hồi môn của
tông chủ phu nhân đã mất sớm, hẳn là nên làm của hồi môn cho tiểu thư
nhỏ khi xuất giá” Phượng Vĩnh Diễm miệng nói như vậy, nhưng là hai mắt
lại rời không được ba bảo vật, hai tay lại trân ái luyến tiếc chạm vào
chúng nó. Cung Như Mộng sau khi mất, tất cả hồi môn của nàng đều để lại
cho Phượng Hiên, chỉ có Phượng Hiên mới có thể sử dụng, không nghĩ tới
hắn lại hào phóng một lần đưa đến biết bao nhiêu bảo vật hiếm có, nhất
thời tâm của đại trưởng lão ngày càng hướng về phía Phượng Hiên.
“Xá muội còn nhỏ, làm sao xứng có được những vật phẩm trân quý như
vậy, đại trưởng lão từ trước đến nay tiếng tăm nổi danh, ba bảo vật hẳn ở trong tay nhạc bá thì mới có giá trị” Phượng Hiên cây quạt trong tay
lại ve vẩy, trên mặt mang nét trẻ con tràn đầy chân thành.
Đại trưởng lão trong lòng vui mừng, lần nữa nói lời cảm tạ, sau đó vui vẻ đem ba bảo vật nhận lấy.
“Thiếu tông chủ đường đi cũng đã mệt mỏi rồi, lão phu đã sai người
chuẩn bị rượu cùng đồ ăn để cho thiếu tông chủ tẩy trần.” Phượng Vĩnh
Diễm thập phần nhiệt tình chiêu đãi Phượng Hiên, vì thế cuộc trò chuyện phía sau thật vui vẻ, yến tiệc tẩy trần đơn giản như vậy bắt đầu.
Yến tiệc tẩy trần qua đi, Phượng Hiên lại cùng năm vị trưởng lão hàn
huyên một chút. Sau đó liền dẫn Phượng Tiêu cùng bọn gia nhân trở về chỗ ở của tông chủ.
Ra khỏi phủ đại trưởng lão, trên đường đến phủ tông chủ, Phượng Hiên
thế này mới nâng lên khóe miệng nở nụ cười châm chọc. Hừ, Bây giờ là vì
muốn lợi dụng đại trưởng lão, cho nên chính mình liền tạm thời đem vài
món bảo vật gửi chỗ hắn, chờ sau này, chính mình chắc chắn sẽ tìm cơ hội cầm về ! Vật quý trọng như vậy hiễn nhiên là hắn Phượng Hiên chuẩn bị
làm của hồi môn cho bảo bối