XtGem Forum catalog
Xem Như Anh Lợi Hại Đồ Xấu Xa

Xem Như Anh Lợi Hại Đồ Xấu Xa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322805

Bình chọn: 10.00/10/280 lượt.

ấy nhạt nhẽo thế nhỉ?”, cô lăn qua một bên sô pha, ngước lên nhìn anh.

Anh tiếp tục gõ chữ.

“Em muốn ăn Châu Hắc Áp!”, sự phớt lờ của anh cuối cùng khiến ai kia nổi đóa.

Anh gật đầu, tiếp tục gõ chữ.

“Em muốn ăn Châu Hắc Áp!”, cô thấy anh gật đầu thì giọng trở nên vui hơn.

Anh lại gật gù, liếc nhìn cô, “Ừ”.

Cô cười rồi bò dậy, bay lại, ôm cổ anh rồi gọi thân thiết, “Mua cho em”.

Anh liếc nhìn mưa to gió lớn bên ngoái, ánh mắt bình thản, “Ngày mai”.

Mặt nhăn nhó, “Không, em muốn ăn bây giờ cơ, lưỡi của người ta đang phản

đối đây này”, Cô biết làm nũng luôn có tác dụng, càng rúc vào lòng anh,

cản anh gõ chữ.

Anh đơ người, ánh mắt nhìn đôi môi đỏ của cô, “Để anh xem”.

Cô lập tức ngoan ngoãn há miệng, thè đầu lưỡi nhỏ xinh ra, đôi mắt tròn nhìn anh, vẻ van nài.

Ai đó khóe môi mấp máy, không do dự cúi xuống, ngậm lấy. Mùi vị cá hồng

nương rất tuyệt, hình như còn lén ăn ô mai, chua chua ngọt ngọt.

Ưm… Ai kia rất muốn kháng cự nhưng lại nhận ra càng tránh né càng bị anh tấn công sâu hơn.

Đến khi anh đổi hết mùi vị trong miệng cô thành của anh, mới lưu luyến tha

cho cô, hơi thở nóng ấm trượt qua tai, “Muốn thử thứ khác không?”, dừng

lại một chút, “Bảo đảm hoành tráng”.

Ai kia chưa kịp phản ứng, trời đất đã xoay chuyển.

Nếu cô không định để anh làm việc, chi bằng tìm chút chuyện có ý nghĩa để

chơi cùng cô. Có lẽ khi cô nàng mệt quá không mở nổi mắt, chắc sẽ không

nghĩ nổi tới món vịt nữa. Cố Tịch thấy Phương Phi đi phía trước, hứng chí cảm thán, “Đẹp quá, đẹp

quá!”. Thật quá đẹp, trước khi đến Barcelona ở Tây Ban Nha, họ cũng lên

mạng xem hình ảnh, biết nơi này nổi tiếng nhất là các kiến trúc của

Gaudi. Nhưng khi bạn thật sự đặt chân lên đó, mới có thể cảm nhận được

thế nào là hoành tráng.

Đặc biệt là nhà thờ Thánh Gia trước mặt, rung động, xúc lộng, kiêu ngạo… tất cả đều rất chân thực. Hùng vĩ như

thế, huyền ảo siêu hiện thực, dường như không phải được tạo nên bởi con

người, nhưng đó lại chính là kiệt tác của kiến trúc sư kiệt xuất nhất,

Gaudi, người con của Barcelona. Được xây từ năm 1898, nhà thờ có ba cổng lớn, trên mỗi cổng có bốn tháp nhọn giống như bắp ngô, tổng cộng mười

hai cái đại diện cho mười hai đệ tử của Chúa Jesu, tháp cao nhất đạt đến một trăm hai mươi lăm mét. Nghe nói đến nay vẫn chưa hoàn thành. Đúng

thế, một kiến trúc vĩ đại như vậy e rằng phải mất thêm mấy chục năm nữa.

Phương Phi xúc động chạy đến cạnh Cố Tịch, ôm chặt tay cô, “Chúng ta đi chụp

ảnh thôi”. Cố Tịch mỉm cười đi theo bạn. Họ tạo dáng trước nhà thờ, chỉ

muốn giữ lại thật nhiều kỷ niệm ở mọi góc độ.

Đến lúc chụp ảnh

chung, Phương Phi nhờ du khách xung quanh giúp đỡ, nhưng có một cặp vợ

chồng trung niên do khác biệt ngôn ngữ nên không nhận lời ngay. Phương

Phi chỉ biết tiếng Anh đơn giản, cô nàng vừa cầm máy chụp ảnh vừa ra

dấu, vừa nói “Please”. Nhưng cặp vợ chồng đó vẫn ngần ngại. Cố Tịch đang định bước đến thì một người đàn ông ngoại quốc cao lớn đã tiến tói chỗ

họ, dùng tiếng Tây Ban Nha lưu loát giải thích, cặp vợ chồng đó cuối

cùng đã hiểu. Phương Phi cười cảm kích, Cố Tịch thấy người đàn ông đó

cầm lấy máy chụp ảnh của Phương Phi, cười rạng rõ với cô nàng. Lát sau

Phương Phi chạy tới chỗ Cố Tịch, anh chàng kia cầm máy, cười ra hiệu với họ.

Phương Phi ôm Cố Tịch, hét to “Cheese”, cười tươi rói.

Anh chàng kia chụp hai tấm rồi cầm máy lại chỗ họ.

Cố Tịch lúc này mới nhìn rõ anh ta, mũi cao, mắt sâu, gò má trắng như

ngọc, đẹp trai cực kỳ, chắc anh ta là người Tây Ban Nha, trên mình toát

lên vẻ phong tình quyến rũ của miền Nam châu Âu.

Anh chàng đó

mỉm cười, đưa máy lại cho Phương Phi. Cô nàng nhìn không chớp mắt, vội

cảm ơn bằng tiếng Anh. Người kia dịu dàng bảo không có gì. Sau đó liếc

nhanh Cố Tịch và Phương Phi, mỉm cười lên tiếng, mà điều khiến hai cô

kinh ngạc là anh ta lại nói tiếng Trung. “Hai bạn là người Trung Quốc

à?” Phương Phi ngớ ra nửa giây rồi sung sướng gật đầu, “Vâng, vâng. Anh

biết nói tiếng Trung? Giỏi quá”. Anh chàng kia nới không lưu loát lắm,

hơn nữa khẩu âm nước ngoài rất nặng, nhưng vẫn có thể nghe hiểu. Anh

chàng nở nụ cười tươi, “Một chút”. Phương Phi sáng mắt lên, “Anh là

người Tây Ban Nha?”, lúc cô nàng nói “người Tây Ban Nha” còn cố ý nhấn

mạnh. Anh chàng gật đầu, “Chào hai bạn, tôi tên Oscar”.

Phương

Phi tỏ ra nhiệt tình bất bình thường vói Oscar, hai người nhanh chóng

bắt chuyện làm quen. Cố Tịch chỉ cười phụ họa, hóa ra Oscar từng đến

Trung Quốc học một thời gian ngắn, biết được chút tiếng Trung đơn giản.

Nghe anh nhắc đến Bắc Kinh, Thượng Hải và Tây An, Cố Tịch cười thầm, ấn

tượng về Trung Quốc, người nước ngoài thường bắt đầu từ ba thành phố

này. Anh ta nói rất hứng thú với Trung Quốc, nên thường xuyên đến thăm

thú thắng cảnh ở Barcelona để có thể gặp được người Trung Quốc. Thỉnh

thoảng anh ta còn làm hướng dẫn viên, như vậy càng có cơ hội tiếp xúc

với tiếng Trung nhiều hơn.

Phương Phi thấy anh chàng yêu mến

nước mình thì càng thích thú, vội bày tỏ hành trình tiếp theo rất hoan

nghênh anh ta gia nhập. Cố Tịch hơi lo lắng kéo