
Thành Bắc Kinh, Đại Thanh hoàng triều –
Bắc Kinh phố phường náo nhiệt ồn ào, người người đến
đến đi đi, làm nên một bộ mặt kinh thành đầy phồn vinh, thái bình thịnh thế.
Hôm đó thời tiết nắng ráo, trên khắp các con đường
chính đầy những quầy hàng bày bán tấp nập, rộn ràng cả một góc trời, ở phố kế
bên vẫn nghe được âm thanh nhộn nhịp này, nào là các cửa tiệm đồ cổ, quầy trái
cây tươi, quán thức ăn nóng hổi thơm phức, cả những sạp chuyên viết tranh chữ
nữa… Các cửa hàng nữ trang, son phấn thì chật kín, các quý phu nhân và tiểu thư
chen lấn nhau xem hàng, giữa đường phố thì càng náo nhiệt hơn bởi các đoàn xiếc
mãi nghệ…
Các đoàn tạp kĩ buôn bán dược liệu gia truyền thu hút
không ít đám đông, những tiếng thét to không ngừng, đao gương sáng loáng múa
may điêu luyện, đôi lúc lại có những màn nhảy vọt phóng người lên thật cao, vô
cùng hấp dẫn.
Một vị mỹ thiếu niên, tuổi chừng mười lăm, gương mặt
trắng trẻo như thanh như ngọc, ánh mắt cao ngạo đảo nhìn tứ phía xung quanh.
Người thiếu niên khí thế bất phàm này chính là đương
kim đại a ca của Đa La Duệ vương phủ - Đức Tuyển bối lặc.
Hiện tại, hắn đang mặc trên người một trường bào thiên
thanh, chiếc áo khoác ngoài được viền xanh đỏ dọc theo hai vạt, trước ngực hắn
đeo một mảnh kim bài bằng vàng được chạm trổ tỉ mỉ, dưới thắt lưng gắn thêm một
ngọc bội sang quý, phía đuôi còn đính thêm những sợi tua dây mềm mại, bên hông
còn lại là một túi hương quý giá thơm ngan ngát.
Trang phục của hắn so với con cháu của những nhà giàu
phú quý cũng không mấy khác biệt, duy nhất có một điều là cặp mắt đen lay láy
sáng ngời kia toát lên một vẻ thông minh kiệt xuất, đôi môi bạc lạnh lùng nhếch
mép cười khẽ, nhưng sâu tận trong đáy mắt không gợn chút vui thích.
Những người đi đường nhận thấy được khí chất lãnh
băng, không tầm thường của hắn tự động tự giác dạt sang hai bên nhường đường
trong nỗi lo sợ thấp thỏm, đôi lúc lại lén dò xét nhìn trộm hắn.
Phía sau hắn là hai người thị vệ mặc thường phục theo
sát hai bên, không rời nửa bước, cùng theo chân Thiếu chủ đi đến một quầy tướng
số.
Chỉ thấy một mảnh vải dài bay phất phơ, trên đó bằng
nét chữ thật to ghi là “Thiếu khẩu trực đoạn quái lão tiên”, còn người đoán quẻ
tre kia lại là một ông lão mù dáng vẻ có phần gầy yếu. (* “Thiếu khẩu trực
đoạn quái lão tiên” ý nói: miệng luôn nói điều thẳng điều thật tuy có thể trái
tai)
Người thiếu niên kia nhẹ nhàng vén trường bào, ung
dung ngồi xuống chiếc ghế sơ sài trước quầy, đôi mắt hắn nheo nheo lại khinh
khỉnh nhìn lão ông.
“Mắt ngươi không thể thấy, làm sao có thể phê mệnh cho
người khác, làm sao có thể bói toán chứ?” Một âm thanh trong trẻo chậm rãi cất
lên.
Ông lão mỉm cười, tay vuốt vuốt chòm râu dài lốm đốm
hoa râm, đầu nghiêng nghiêng, chậm chạp trả lời, “Mắt có thể nhìn thấy được
những thứ mà mắt thường không thể thấy, thì mù hay không mù cũng không có gì
nào phân biệt.”
Thiếu niên nghe vậy bỗng dưng cười to, “Hảo! Hảo! Vậy
thể hiện bản lãnh thật sự của ngươi cho ta xem đi.”
Lão già nhẹ nhàng gật đầu, đưa tay cầm lấy bàn tay của
tiểu bối lặc, trầm ngâm một lát rồi nghiêm nghị nói, “Bối lặc gia, kiếp này đã
định mạng người rất tốt phúc, quyền thế danh vọng đều lấy được dễ dàng như trở
bàn tay, chẳng qua…” Hắn bỗng dưng im lặng, suy nghĩ cân nhắc điều gì đó.
“Chẳng qua thế nào?” Đức Tuyển nheo mắt lại, lạnh lùng
hỏi. Hắn luôn luôn không tin vào số mệnh, không để ý loại trò chơi bói toán này
của người Hán, nếu không phải hôm nay chợt nảy ra ý định rời khỏi hoàng cung,
ra ngoài du ngoạn, trong lòng hiếm khi lại tò mò như thế, mong muốn tìm tòi
những điều thú vị, thì nói cái gì hắn cũng không ngoan ngoãn ngồi xuống đây tùy
ý để một lão già mù phê mệnh cho mình. Không nghĩ tới được chớp mắt lão đã nhìn
ra được thân phận tôn quý của hắn, chuyện này càng làm hắn kinh ngạc và hiếu
kì.
“Chẳng qua… chẳng qua là năm nay, bối lặc gia sẽ gặp
phải một đại kiếp nạn, sống hay chết về sau chỉ có thể xem liệu có vượt qua
được kiếp này không.” Ông lão do dự một lát, cuối cùng cũng nói ra lời tiên
đoán.
“Láo xược!” Một gã thị vệ lập tức hét lớn, “Đức Tuyển
bối lặc gia chính là người kế thừa tương lai của Đa La Duệ vương phủ, được
hoàng thượng vô cùng sủng ái, còn tuyển ngài vào cung để cùng học hành với các
hoàng tử vương tôn; người có nhiều ân điển phúc trạch như thế, ai cho phép tên
thầy bói vớ vẩn như ngươi ăn nói càn quấy, đặt điều xằng bậy.”
Nói xong, tên thị vệ lập tức túm áo uy hiếp ông lão,
nhưng bị người thiếu niên cao giọng ngăn cản.
“Lui ra! Nơi này không có chuyện của ngươi.” Đức Tuyển
tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng khí thế vô cùng oai phong lẫm liệt, khiến người
khác phải mang lòng kính sợ.
Hai gã thị vệ lập tức tôn kính, đứng sang một bên.
“Theo ý ngươi, ta nên làm thế nào để tránh được kiếp
nạn này?” Đức Tuyển thản nhiên hỏi, trong lòng không phải đã tin hẳn vào lời lẽ
bói toán của ông lão, chỉ là nhất thời hào hứng, muốn nghe thử ông ta sẽ thuyết
phục mình bằng lời lẽ làm sao.
Ông lão cười với vẻ thấu hiểu, nhìn