
hờ cậu lâu thật."
Đàm Hạ Thụ khóe miệng ngậm điếu thuốc, thảnh thảnh thơi thơi đi về
phía bọn họ, bước qua lớp thảm đỏ thật dầy, xách theo một thùng đựng
dụng cụ màu bạc, dừng trước một cái tủ sắt màu đen ước chừng khoảng 70
cm2 đang được mọi người vây lấy.
Trầm Khải gõ gõ tủ sắt.
"Tối hôm qua hồ sơ FAX cho cậu chính là về thứ quỷ này! Đã tim mấy
chuyên gia mở khóa của Anh, Pháp, Nhật nhưng vẫn chưa ai mở được."
Trầm Khải đề cử Đàm Hạ Thụ thử mở.
"Mở không được tủ sắt, thì không thể định tội cho A Pháp được."
A Pháp cùng đồng đảng của hắn nhiều năm qua bán trộm các cổ vật trong nước, tài liệu giao dịch có thể được giấu ở trong hòm sắt này. Trầm
Khải hướng Đàm Hạ Thụ giải thích:
"Chỉ cần tìm ra chứng cớ, trên tổng bộ sẽ phải ban bố lệnh truy nã
màu đỏ, truy bắt A Pháp trên toàn thế giới. Bất quá tủ sắt này có khóa
đặc chế, rất chắc chắn, nạy ra không ra. Dùng lựu đạn lại sợ hủy diệt đồ vật bên trong..."
Sau khi Trầm Khải giải thích về chiếc tủ sắt, cảnh sát hình sự quốc
tế dùng tiếng Anh hướng Hạ Thụ trình bày tội của A Pháp. Hàn Chấn Thanh
trầm mặc như trước đứng ở một góc, lãnh mắt nhìn bọn họ.
Đàm Hạ Thụ quỳ một chân trên đất, tháo điếu thuốc trên môi xuống, giao cho Trầm Khải, hướng hắn nháy mắt mắt.
"Xin điếu xì gà."
"Sớm giúp cậu chuẩn bị."
Trầm Khải hướng người ở cửa phòng ra hiệu, nữ phục vụ xuất hiện với
một hộp xì gà, Đàm Hạ Thụ chọn một cái, đốt thuốc, ngậm ở khóe miệng,
lúc này mới nguyện ý động thủ mở khóa.
Anh sờ sờ Tinh Cương khóa, đánh giá nó một lát, mở ra thùng dụng cụ.
"Có được hay không? Gọi bọn họ nhìn một chút chúng ta lợi hại."
Trầm Khải ở bên tai Hạ Thụ nói nhỏ. Hắn cùng người ta vỗ ngực bảo đảm qua, nếu mở không được, thật mất thể diện.
Đàm Hạ Thụ không có trả lời, ngón tay dài gẩy gẩy khí cụ trong rương, bỗng nhiên, hắng giọng hát một khúc tình ca Italy, ngoại ngữ lưu loát,
thanh âm trầm gợi cảm, vừa ngâm nga, vừa động thủ lắp ráp công cụ mở
khóa.
Hai vị cảnh sát hình sự quốc tế hai mặt nhìn nhau, hoài nghi cái người vừa hút xì gà vừa ca hát này, thật có thể mở ra tủ sắt?!
Nghe thấy tiếng ca của Hạ Thụ, Hàn Chấn Thanh câu khởi khóe miệng,
mỉm cười. Nhìn hai đồng nghiệp nhìn chằm chằm Hạ Thụ giống như trừng
quái vật.
Chú ý tới cảnh sát hình sự quốc tế cau lại chân mày, Trầm Khải vỗ Hạ Thụ bả vai.
"Uy, chớ hát nữa, đứng đắn chút."
Đàm Hạ Thụ dứt khoát hát càng lớn tiếng, Trầm Khải đỏ bừng cả khuôn
mặt, cười hắc hắc ứng phó với ánh mắt hỏi thăm của hai vị cảnh sát hình
sự quốc tế tóc vàng kia.
Đang đầy nhiệt tình trong tiếng ca, Đàm Hạ Thụ đã lắp ráp xong công cụ mở khóa.
Một cây rất nhỏ rỗng ruột, trước chậm rãi cắm vào ổ khóa, tiếp theo
cầm lấy một cái ống nghe đặc chế dính vào bên cạnh ổ khóa. Lúc này ——
anh dừng lại ca xướng , mọi người thần kinh cũng đi theo căng thẳng .
"Để cho ta nghe một chút, bảo bối..."
Hạ Thụ giống như bác sĩ, đeo lên ống nghe đặc chế, vừa chuyển động
chiếc ống mảnh cắm vào ổ khóa, vừa lắng nghe thanh âm truyền đến.
Hàn Chấn Thanh đối với khí cụ mới mà bạn tốt sử dụng cảm thấy hứng thú, tiến lên quan sát.
Hạ Thụ lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, nhìn chiếc tủ sắt, thiêu đốt xì gà, khói thuốc bao phủ khuôn mặt anh tuấn.
"Ngô."
Anh nhíu mày, nhắm mắt lại, lần nữa chậm chạp xoay tròn chiếc ống rỗng ruột, chuyên chú lắng nghe hơn.
Lúc này, bên trong phòng chỉ nghe thấy tiếng hít thở nho nhỏ, một giọt mồ hôi chảy xuống khuôn mặt Trầm Khải.
Hàn Chấn Thanh ánh mắt dò xét chú ý đến từng động tác của Hạ Thụ. Bỗng nhiên, nghe thấy anh huýt sáo.
"Như thế nào? Có thể mở hay không?"
Trầm Khải hỏi.
Hạ Thụ liếc về hướng Trầm Khải.
"Hắc, bảo bối này rất phức tạp."
"Đơn giản còn phải tìm cậu?"
Trầm Khải liếc anh một cái.
"Ừ."
Hạ Thụ vẻ mặt rùng mình, nghe thấy thanh âm mảnh quản đụng phải tấm
kim loại. Xoay tròn mảnh quản, tinh chuẩn tìm ra vị trí tấm kim loại,
mỗi lần tìm ra một chỗ, anh dùng một miếng nam châm cắm vào, định vị tấm kim loại, đợi bốn cái nam châm chia ra định vị chung quanh tấm kim
loại. Lúc này, nụ cười trở lại trên mặt anh, nghiêng thân hôn hôn tủ
sắt.
Rắc một tiếng, mọi người ánh mắt đột nhiên phát sáng —— mở rồi? !
Hạ Thụ chuyển động vòng xích, miệng hút xì gà, nhả ra một vòng tròn
khói thuốc, thành công kéo ra cửa tủ, anh hướng mọi người tạo một cái
thủ thế xin mời.
"Thật tốt quá!"
Trầm Khải kêu to.
Cảnh sát hình sự quốc tế dùng tiếng Anh đặc biệt khen ngợi, hướng Hạ Thụ giơ lên ngón cái, vẻ mặt tán thưởng.
Trầm cảnh sát đắc ý, ôm Hạ Thụ cười híp mắt.
"Thiên tài, thiên tài a! Hảo tiểu tử. Ha hả a!"
Thật có mặt mũi.
Hàn Chấn Thanh cùng cảnh sát hình sự tìm ra văn kiện trong tủ: giấy
tờ, vài cái túi nhựa túi phong kín, ngay sau đó bắt tay vào kiểm tra mọi nơi trong tủ, không buông tha bất kỳ chỗ nào có thể giấu vật.
Đàm Hạ Thụ thu thập công cụ, hoàn thành nhiệm vụ, Trầm cảnh sát cười ôm lấy anh.
"Đi vào uống một chén đi."
Bên trong buồng chiêu đãi, sớm đã chuẩn bị rượu và thức ăn ngon. Trầm Khải quay đầu lại hướng Hàn Chấn Thanh nói:
"Uy, anh cũng cùng đi."
Ba người bởi vì hợp tác qua