
y.
Cảnh cáo đâu, hắc hắc hắc, chia đều mỗi học kỳ hai lần. Còn có cùng huấn luyện viên gây lộn, có đối với lão sư bất kính, tin sét đánh nhất chính là sau khi tốt nghiệp, còn cùng người bên ngoài đánh nhau, náo đến cả
cục cảnh sát, còn khiến người ta nhập viện, nếu không phải khi đó còn
trẻ tuổi, sớm đã bị nhốt vào ngục!"
"Con... Làm sao con có những tài liệu này? Tinh Hà, mẹ không phải đã
cấm con xâm nhập vào mạng máy tính của cơ quan nhà nước sao?"
"Mẹ, loại phụ nữ này này, mẹ yên tâm để cho anh Hai cùng cô ta hẹn
hò? Con xem cô ta tám phần thuộc giới hắc đạo giang hồ, lòng dạ độc ác,
phẩm hạnh thấp kém, tương lai vạn nhất anh Hai làm cho cô ta khó chịu,
làm không tốt sẽ bị BANG, BANG!"
Đàm Tinh Hà tay làm động tác nổ súng.
Đọc xong tài liệu, Đàm Bích Nga dao động.
"Kỳ quái, cô ấy không giống như kiểu phụ nữ Hạ Thụ sẽ thích?! Con nói cô ấy tên gì? Hùng cái gì?"
"Hùng, Bảo, Bảo."
"Nhà cô ấy làm cái gì?"
"Mở võ quán."
Đàm Tinh Hà lớn tiếng nói:
"Có rất nhiều băng nhóm hắc đạo trong nahf đều mở võ quán."
"Cô ấy bộ dạng như thế nào?"
Đàm Tinh Hà hít sâu một cái, vươn ra ngón trỏ.
"Không phải là xấu bình thường."
Chỉ cần cùng anh Hai hẹn hò, cô liền cảm thấy người này nhất định là rất quái dị!
Đàm Bích Nga nhìn tài liệu trầm tư, đối với Hùng Bảo Bảo thật tò mò.
Đàm Tinh Hà nắm cánh tay bà.
"Mẹ, chúng ta đi gặp cô gái xấu xa kia nói chuyện, nói cô ta đừng
quấn lấ anh Hai nữa. Mẹ nói với cô ta mẹ không thích cô ta, bọn họ ở
chung một chỗ sẽ không có tương lai, cho dù tương lai bọn họ muốn kết
hôn mẹ cũng sẽ không đáp ứng! Chúng ta đây là vì tốt cho anh Hai, mẹ
phải nhanh chóng hành động, tránh cho anh Hai càng lún càng sâu..."
Cô rất gấp, vội vã muốn đem anh Hai giữ ở bên người. Cô cảm giác được anh Hai lần này vô cùng thật tình, buổi sáng thậm chí còn đưa Hùng Bảo
Bảo về nhà. Nếu tiếp tục như vậy, anh rất có thể sẽ cùng Hùng Bảo Bảo
kết hôn, sau khi kết hôn cùng Hùng Bảo Bảo sinh đứa trẻ, thành lập gia
đình của mình... Nghĩ đến như vậy, Đàm Tinh Hà rất lo âu. Anh Hai có gia đình của mình, cô phải làm sao bây giờ?
Đàm Bích Nga để xấp tài liệu xuống, quyết định.
"Mẹ muốn gặp cô bé này."
"Con lập tức sắp xếp."
Đàm Tinh Hà nói.
Trong phòng, trên giường y phục xếp thành núi nhỏ, cánh cửa
tủ quần áo mở toàng, y phục mặc lại cởi, cởi lại mặc. Ngồi ở bên ngọn
núi nhỏ, Đinh Tử Nhu chỉ đạo cho co gái đang vội vàng mặc mặc cởi cởi
quần áo.
"NO, NO, cậu mặc cái này nhìn rất hung dữ."
"NO, NO, NO! Xin cậu, mặc quần Jean đi gặp mặt trưởng bối sao?"
"Come on! Cậu xác định muốn mặc T-shirt?"
"Ông trời của ta a, cậu mặc như vậy rất giống một bàng khác nữ lang a!"
(Ai biết "bang khắc nữ lang" là gì chỉ cho ta =.=)
"Rất tốt, rốt cục cũng có thứ ra dáng âu phục, nhưng là... Cậu xác
định phải mặc màu đen ? Mặc như vậy thật giống như đi dự đám tang a!"
Một cái chân ngọc quét tới, đạp hướng núi y phục tạm thời, y phục sụp đổ, Đinh Tử Nhu nhảy xuống giường.
"Lão Đại đừng phát giận a!"
"Mẹ kiếp cậu – ý kiến thật nhiều. Cậu là đang chơi mình có phải hay không?"
Hùng Bảo Bảo mồ hôi đầm đìa, cô nhìn chằm chằm Đinh Tử Nhu tính nhẫn nại hoàn toàn tiêu hết.
Đinh Tử Nhu quắt miệng.
"Oan uổng a, lão Đại, mình là vì muốn tốt cho cậu ai!"
Vừa nghe thấy Hùng Bảo Bảo phải gặp mẹ chồng tương lai, cô lập tức phóng qua, giúp cô ấy chọn trang phục a.
Bảo Bảo đứng ở trước giường, hai tay ôm đầu.
"Đáng giận, con bé Đàm Tinh Hà kia rốt cuộc muốn làm gì?"
Buổi tối, lúc cô nhận được điện thoại của Đàm Tinh Hà ——
"Ngày mai mẹ tôi muốn gặp cô lúc sáu giờ tối. Mẹ tôi không muốn cô nói với anh tôi. Nhớ đến đúng giờ."
Sau đó nói địa chỉ nhà hàng, liền cúp điện thoại.
Cứ như vậy gọi điện thoại tới phân phó một tiếng, cũng không để ý cô
có bận việc gì hay không, nào có loại đạo lý này?! Có hiểu cách tôn
trọng người hay không a? Bảo Bảo một bụng khí, buồn nôn nhất chính là
vẫn không thể cùng Hạ Thụ nói, nha đầu kia rốt cuộc muốn làm sao?
"Thôi , mình không đi."
Bảo Bảo phất tay một cái.
"A? Cậu muốn lỡ hẹn sao?"
Đinh Tử Nhu đã chạy tới đứng ở bên cạnh Bảo Bảo.
"Cái gì lỡ hẹn?"
Bảo Bảo ngẩng đầu trừng Tử Nhu.
"Bọn họ có hẹn sao? Tùy tiện bỏ lại một câu, mình liền phải đi? Có lầm hay không?"
"Nhưng là... Đối phương là mẹ Đàm Hạ Thụ! Cậu có thể không đi được sao, như vậy sẽ đắc tội bà ấy đó..."
"Đinh Tử Nhu."
Hùng Bảo Bảo đè lại bả vai bạn tốt, đối với cô giảng giải đại nghĩa:
"Chúng ta hành xử chính là vì một chữ "lí", không phải sao? Bọn họ
không tôn trọng mình, mình đương nhiên là có quyền không để ý bọn họ,
bất kể bà ấy là gì của Hạ Thụ."
Quyết định không đi, Bảo Bảo thở phào nhẹ nhõm, ngồi xếp bằng trên mặt đất.
"Lão Đại, như vậy tốt sao?"
Đinh Tử Nhu cau mày, cô thành tâm thành ý suy nghĩ một cách thỏa đáng:
"Cậu cùng Đàm Hạ Thụ hẹn hò, là thực sao?"
Bảo Bảo liếc cô một cái.
"Mình gioogns như đang chơi trò chơi sao?"
Nói nhảm, đương nhiên là chân thật.
"Kia... Các cậu hẹn hò có thuận lợi không?"
"Ở ngoài dự tính của mình..."
"?"
Đinh Tử Nhu khiêu mi.
Bảo Bảo nhếch miệng c