
ười.
"Thuận lợi."
Chẳng qua trong lúc đó xuất hiện một cái Đàm Tinh Hà mắc bệnh yêu anh trai.
"Đàm Hạ Thụ là một quái thai, nhưng là mình thích."
Hảo dọa người a! Đinh Tử Nhu dùng sức chớp mắt mấy cái, cô thế nhưng
từ trên mặt Lão Đại, nhìn thấy một loại cảm xúc tên là ôn nhu. Wow, Lão
Đại sau khi yêu đương, cả người lòe lòe tỏa sáng ai.
"Lão Đại... Cậu thật rất thích anh ta."
"Ừ."
Bảo Bảo cúi đầu, cười thừa nhận.
Thật là khủng khiếp a, Đinh Tử Nhu càng dùng sức chớp chớp mắt, cô
thế nhưng từ trên mặt Lão Đại nhìn thấy một vẻ mặt tên là xấu hổ. Đinh
Tử Nhu há to mồm, thẳng ngó chừng Hùng Bảo Bảo. Này... Đây là Lão Đại cô quen biết sao? Cái kia quyền đấm cước đá, rất thích tranh đấu tàn nhẫn
Hùng Bảo Bảo sao?
Còn đang chìm trong không khí ngọt ngào, Hùng Bảo Báo ngẩn người một lúc lâu, mới phục hồi tinh thần lại.
"Ừ, bất quá mình thích anh ấy là một chuyện, mẹ của Hạ Thụ muốn găp
mình lại là một chuyện khác. Nghe khẩu khí em gái của anh ấy, dường như
chuyện cùng mình gặp mặt không thể để cho ai biết, ngay cả Hạ Thụ cũng
không biết. Làm gì phải lén lén lút lút như vậy? Quá không có thành ý."
"Mình đã nói với cậu rồi, nếu cậu thật thích Hạ Thụ như vậy, hẹn hò
cũng rất vui vẻ, vì tương lai của hai người mà suy nghĩ, tốt nhất không
nên đắc tội với mẹ của anh ấy. Vạn nhất cậu làm mẹ anh ấy không vui,
không chừng bà ấy sẽ ngăn cản hai người qua lại —— "
"Ha ha!"
Hùng Bảo Bảo cười to hai tiếng.
"Nếu anh ấy bởi vì ... chuyện vặt này mà chia tay, vậy mình còn thấy
thật may măn vì sớm nhận rõ bộ mặt của anh ta, một người đàn ông không
có trách nhiệm, không có chủ kiến, mình không cần!"
"Hừ hừ, sợ là sợ khi anh ta là một người đàn ông có trách nhiệm, có chủ kiến."
Đinh Tử Nhu cười lạnh.
"Nga?"
Bảo Bảo không hiểu.
"Lão Đại, cậu thực sự là đối với tình yêu ngu ngốc a. Cậu không biết
có bao nhiêu người đàn ông bị kẹt giữa mẹ và bạn gái của mình, trải qua
nhiều cực khổ, nhiều buồn bực sao? Mẹ của anh ấy không thích cậu, anh ấy hết lần này tới lần khác lại rất thích cậu, cậu ngẫm lại xem, một người là người phụ nữ đã nuôi lớn anh ta, một người là là người phụ nữ anh ta yêu, nga ~~"
Đinh Tử Nhu lại đang diễn vở đại bi kịch tình yêu.
"Anh ấy giãy dụa, anh ấy mâu thuẫn, anh ấy người nào cũng không thể
đắc tội, ảnh làm sao có vui vẻ? Anh ta cho dù có mất mạng, cũng không có biện pháp đồng thời lấy lòng hai nữ nhân a."
Bên mẹ, bên người yêu, tình thế khó xử a!
"Bên tình thân, bên tình yêu, anh ấy —— "
"Ngừng!"
Bảo Bảo nới.
"Mình biết rồi, nói nhảm thật nhiều."
"Lão Đại, thế nào?"
Đinh Tử Nhu hai mắt lòe lòe tỏa sáng.
"Ừ."
"Vậy chúng ta tiếp tục tìm quần áo phù hợp để ngày mai mặc."
"Không cần, mình sẽ không đi."
"A ~~"
Mới vừa không phải nói sao? Đinh Tử Nhu vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
"Lão Đại, cậu thật ngoan cố!"
*****
Hàn Chấn Thanh đêm khuya đến tìm, anh vừa vào cửa, liền ném lễ vật cho Hạ Thụ.
"Cho cậu."
"Cái gì?"
Hạ Thụ kịp thời tiếp được. Anh đánh giá chiếc hộp đen khéo léo, bên
hộp khảm kim tuyến, trong hộp có một lỗ nhỏ, xem ra là mắt khóa.
"Cậu lại từ đâu lấy được?"
"Người khác đưa."
"Cái hộp này có lẽ có từ lâu rồi? Rất cổ."
Hạ Thụ áng chừng trọng lượng của nó.
"Bên trong có cái gì?"
Hàn Chấn Thanh nhún nhún vai, đi thẳng đến tủ lạnh lấy bia.
"Đây sẽ không phải là người của bộ lạc nào đưa cậu chứ?"
Hàn Chấn Thanh chuyên truy lùng đồ cổ, luôn luôn có chút ít đồ vật ly kỳ cổ quái. Bình thường, những bộ lạc hoặc dân tộc nghèo không có tiển
thù lao trả cho anh, sau khi Hàn Chấn Thanh lén giúp bọn họ đoạt lại cổ
vật, thường sẽ tặng cho anh ít đồ, coi như là lễ vật tạ ơn.
Hạ Thụ hỏi anh:
"Chìa khóa đâu?"
Thật muốn nhìn một chút bên trong có gì.
"Không có chìa khóa."
Hàn Chấn Thanh ngửa đầu uống bia.
"Cho nên?"
"Cho nên mới đưa cho cậu."
Hàn Chấn Thanh cười nói, bị Đàm Hạ Thụ nhìn một cái xem thường.
"Cậu không thích?"
Hàn Chấn Thanh nhướng mày.
"Trả tớ."
Ha hả, Đàm Hạ Thụ bị hắn nhìn thấu tử huyệt, cầm lấy hộp báu ngồi vào trước bàn làm việc, bật công tắc đèn trên cao.
"Tự mình muốn nhìn bên trong cất giấu cái gì, ổ khóa này mắt rất đặc biệt..."
Hạ Thụ không nhịn được bắt đầu nghiên cứu. Anh kéo ra ngăn kéo, lấy ra xì gà, đốt thuốc. Cũng không quay đầu lại nói:
"Hôm nay ở đây?"
Hàn Chấn Thanh nằm chết dí trên ghế sa lon, coi như là trả lời. Hai
tay hắn gối ở sau ót, nhìn một mảng lớn ánh sao ở bên ngoài sân thượng.
Đàm Hạ Thụ mở ra cái túi đựng khí cụ mở khóa, quay đầu lại liếc anh một cái.
"Có tâm sự sao?"
Hàn Chấn Thanh không để ý đến Hạ Thụ, vẫn trầm tư.
Đàm Hạ Thụ mắt phải đeo lên thấu kính đặc biệt, nhìn vào mắt khóa.
"Ổ khóa này cấu tạo rất đặc biệt..."
"Mở không được?"
"Không thể nào."
Đàm Hạ Thụ mỉm cười, hí mắt tự định giá:
"Chỉ cần có phương pháp, không có cái khóa nào không thể mở."
Mắt khóa chủ âm, chìa khóa chủ dương. m dương cùng tồn tại chính là đạo lý, trên đời tuyệt không có khóa nào không thể mở được
"Cái hộp quá cũ, cấu tạo yếu ớt."
Hàn Chấn Thanh nhắc nhở anh:
"Ổ khóa hơi chút dùng lực, sẽ bị hủy hoại."
Chính bởi