
hê bình tôi?"
Đàm Tinh Hà trướng mặt đỏ, chỉ vào Bảo Bảo nói:
"Còn cần ở gần? Xem cô một bộ hung dữ như vậy, nhất định alf do nhà cô dạy sai!"
"Được rồi, con bớt tranh cãi một tí."
Đàm Bích Nga mắng Tinh Hà.
Đàm Tinh Hà rống:
"Cô không xứng làm bạn gái anh tôi!"
"Xin hỏi dạng con gái như thế nào mới xứng làm bạn gái anh cô?"
Bảo Bảo cùng Tinh Hà mắt đối mắt, cái đồ thiếu nữ biến thái này không hảo hảo sửa trị sẽ trở thành thế nào?
Đàm Tinh Hà giật mình ngạc, không nghĩ tới Bảo Bảo sẽ hỏi như thế.
"Dù sao... Dù sao cũng không phải loại con gái như cô!"
"Đó là loại người như thế nào? Xin cô nói xem."
Hùng Bảo Bảo tĩnh táo nhưng kiên trì.
Thật hiếm thấy con gái bị làm cho khẩn trương như vậy, Đàm Bích Nga
quyết định để cho con gái mình ứng phó, bà khoanh tay đứng nhìn, ai cũng không ủng hộ.
Ách... Đàm Tinh Hà khí quẫn.
"Làm bạn gái của anh tôi phải rất ưu tú, phải rất mỹ lệ, phải rất có khí chất!"
"Phù hợp những thứ này có thể trở thành bạn gái của anh ấy?"
Bảo Bảo ánh mắt sáng quắc.
"Đúng!"
"Tôi lần đầu tiên nghe nói, anh trai quen bạn gái còn cần em gái phê chuẩn."
"Tôi sợ anh ấy cùng người không tốt gặp gỡ, đây là tôi quan tâm anh ấy."
"Cho nên cô là vì tốt cho anh cô?"
"Dĩ nhiên."
Đàm Tinh Hà đỏ mặt, thật ra thì cô sợ anh Hai sẽ rời khỏi cô
"Được rồi, cô tới ở cùng đi."
Bảo Bảo nói.
"Cô nói gì?"
Đàm Tinh Hà vẻ mặt kinh ngạc.
Lời của Hùng Bảo Bảo lời khiến cho cô cảm thấy không thể hiểu được.
Hùng Bảo Bảo nhìn thẳng ánh mắt Đàm Tinh Hà,, từng chữ rõ ràng nói:
"Tới ở cùng với tôi, tôi cho cô cơ hội mở to mắt xem tôi có phải là người xấu hay không."
Lại hỏi Đàm Bích Nga:
"Bác gái, có thể không?"
Thay vì bị tiểu cô nương này giận đến giơ chân, không bằng trực tiếp
mang về nhà tái giáo dục. Cô quyết định tự mình đích thân giải quyết vấn đề, mà không phải để cho nha đầu này ở sau lưng giở trò quỷ.
Đàm Bích Nga u mê một giây, nhưng ngay sau đó bật cười.
"Tốt, có thể. Dĩ nhiên! Ha ha ha, tốt, tốt!"
Bà bị sự quyết đoán của cô bé này hấp dẫn, bỗng nhiên có chút hiểu Hạ Thụ tại sao thích Hùng Bảo Bảo . Trước đây những bạn gái của Hạ Thụ bị
TInh Hà quấy nhiễu, phương thức xử lý của các cô chính là tìm Hạ Thụ
khóc, muốn anh cùng Tinh Hà tính sổ, không nghĩ tới Hùng Bảo Bảo lại lựa chọn tự mình giải quyết.
Đề nghị của cô, khiến Đàm Tinh Hà sợ được giơ chân, cô chợt đứng lên.
"Tôi không muốn!"
"Cô không phải là rất muốn hiểu rõ cách làm người của tôi?"
Bảo Bảo đứng dậy, ấn bả vai Đàm Tinh Hà, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn cô.
"Cùng tôi cùng ở trong một phòng, cùng ngủ một cái giường, chúng ta
sớm chiều chung đụng, buổi tối cùng đắp một cái chăn. Tin tưởng không
cần mấy ngày, cô có thể rõ ràng cách làm người của tôi như thế nào, phẩm hạnh như thế nào, đến lúc đó cô có thể yên tâm để cho tôi và anh trai
cô gặp gỡ chứ? Dù sao, đây cũng không phải vấn đề cô cần lo lắng, đúng
không?"
Đàm Tinh Hà nghe được mặt một trận xanh một trận trắng, miệng há hốc, một hồi lâu tìm không ra lời nào phản kích, ngược lại hướng mẹ mình
nói:
"Con không muốn. Mẹ, có gì tốt cười a, chỗ của cô ta sao con có thể tới ở được?"
"Mẹ cũng cảm thấy chủ ý này không tệ, con không phải là muốn hiểu rõ bạn gái của anh con sao?"
Thật tốt quá, có lẽ Hùng Bảo Bảo này có thể làm cho Tinh Hà chấm dứt những hành động thành kiến.
"Hùng Bảo Bảo, tôi... Tôi không muốn đến chỗ cô ở."
Đàm Tinh Hà vừa tức vừa sợ, Hùng Bảo Bảo làm như vậy, không thể nghi
ngờ là làm cho cô không lấy được cớ gì để phản đối bọn họ gặp gỡ.
Hùng Bảo Bảo định đem tâm tư của cô nói toạc ra:
"Cô căn bản không muốn hiểu tôi là hạng người gì, cô chẳng qua là
không thể tiếp nhận việc anh trai mình có bạn gái, cô chỉ đơn giản muốn
phản đối!"
"Đúng, tôi thích anh trai, tôi không thích anh ấy cùng bất luận kẻ nào gặp gỡ!"
Đàm Tinh Hà thẹn quá thành giận.
"Cô thích anh trai, cho nên trăm phương ngàn kế phá hư tình yêu của anh ấy?"
Thật ích kỷ, Bảo Bảo nói thẳng:
"Đáng sợ, anh ấy lại có loại em gái như cô, nói rằng thích anh ấy, nhưng lại làm ra những chuyện làm tổn thương anh ấy!"
Bảo Bảo đem vấn đề Đàm gia tránh nói vạch trần ra.
Đàm Tinh Hà không có cãi lại, thốt nhiên hốc mắt hiện hồng, vẻ mặt
giống như bị người nào quăng một cái tát, kinh ngạc chật vật lại hỗn tạp đau thương.
Đàm Bích Nga bị vẻ mặt đau thương của con gái làm giật mình. Bà cầm tay con.
"Được rồi, đừng cãi nữa, cùng ngồi xuống ăn cơm."
Đàm Tinh Hà không chịu, cô cắn răng nói:
"Hùng Bảo Bảo, cô toàn bộ đều nói đúng."
Cô run rẩy, sắc mặt tái nhợt, như sắp chịu không nổi.
Bảo Bảo nhìn cô như vậy, mềm lòng, khẩu khí trì hoãn.
"Nếu như cảm thấy tôi nói rất đúng, cũng đừng cấm cản anh cô có người yêu nữa, cô cũng có thể cùng người con trai cô thích gặp gỡ!"
"Người nào sẽ thích tôi?"
Đàm Tinh Hà nghẹn ngào.
Đàm Bích Nga cúi đầu, vẻ mặt mỏi mệt , mẹ con hai người bỗng nhiên gioogns như quả bóng xẹp xuống.
"Cô xinh đẹp như vậy, còn sợ không có tên con trai nào thích?"
Bảo Bảo không hiểu.
"Vậy sao?"
Đàm Tinh Hà đột nhiên đưa tay hướng trên đầu một trảo, thu hạ t