
óc giả, lộ ra đỉnh đầu trụi lủi.
"Có người sẽ thích tôi sao?"
Bảo Bảo kinh hãi, người bên cạnh kinh hô, đồng thời Đàm Bích Nga ôm con gái khóc ra thành tiếng.
Hùng Bảo Bảo trước giờ vẫn lẽ thẳng khí hùng mà sống, chưa từng nghĩ
tới sẽ thương tổn người nào, chỉ cần là sự thực, cô sẽ kiên trì không
thỏa hiệp.
Cô dùng hai mắt của mình nhìn thế giới, mắt thấy là bằng chứng, cô
nhìn thấy Đàm Tinh Hà tùy hứng, cố tình gây sự, cùng mang cho Hạ Thụ
nhiều khốn nhiễu. Nhưng là cô không nhìn thấy, ở sau lưng Đàm Tinh Hà
cất giấu bóng ma.
Nếu như cô tỉ mỉ một chút, nhạy cảm một chút, nên đoán ra một thiếu
nữ tướng mạo ngọt ngào, tại sao phải sợ hãi mất đi sự quan tâm cùng yêu
thương của anh mình như vậy?
Mang đôi giày cao gót mới, nện bước trên con đường không quen, mũi
chân cùng gót chân dùng đau đớn cùng Bảo Bảo kháng nghị, đường về nhà
sao càng lúc càng dài?
Bởi vì mặc âu phục, cô không có cỡi xe, phải đi bộ đến ga tàu điện
ngầm đứng nhờ xe về nhà. Con đương lát đã đỏ hoa văn tinh mịn hại cô
nhiều lần thiếu chút nữa trật chân té, cẩn thận gót giầy khiến cho cước
bộ của cô thực chật vật. Sau khi xuyên qua hai ngã tư đường, Bảo Bảo ở
trước tủ kính tiệm trang phục dừng bước nghỉ ngơi, cô nhìn thấy hình ảnh chính mình trong gương, cảm thấy thực khó chịu.
Cô mắng mình:
"Ngươi cho là bản thân bị công kích, cũng phải đáp lại không buông
tha. Ngươi tranh giành thắng thì đã có sao? Nhìn thấy bộ mặt thất bại
tái nhợt của Đàm Tinh Hà, bây giờ ngươi vui vẻ rồi?"
Vừa nghe xong điện thoại, Đàm Hạ Thụ lập tức chạy tới.
Bác sĩ của gia đình đang cùng với mẹ anh ở phòng khách thảo luận về
bệnh tình của Đàm Tinh Hà, Đàm Hạ Thụ nhận cốc trà nóng do người giúp
việc đưa tới, nghe mẹ anh giải thích tình huống ——
"Con bé khóc thật lâu, lại không chịu uống thuốc, náo nói không muốn sống. Ai, con đi khuyên nhủ con bé đi."
Mới vừa ở trong điện thoại, đã cùng Hạ Thụ nói chuyện đã xảy ra.
"Cũng khó trách con bé khó chịu, lần đầu tiên có nói thẳng với nó như thế."
Hai mẹ con, dưới đèn lẳng lặng ngồi trong chốc lát.
Đàm Bích Nga lau nước mắt.
"Mẹ nên ngăn cản, nhưng lúc đó mẹ lại nghĩ, có người nói với con bé
như vậy cũng tốt, dù sao em gái con mấy năm này, cũng cho con không ít
phiền toái. Nếu là để chúng ta nói, có khi con bé còn khó chấp nhận
hơn... Mẹ làm sao cũng không nghĩ tới con bé lại ở trước mặt mọi người
lấy tóc giả xuống..."
Đau lòng a, đứa nhỏ này mười lăm tuổi mắc bệnh ung thư não, từ đó
cùng ung thư kháng chiến, thật vất vả mới khống chế được, nhưng bởi vì
thời gian dài cùng tật bệnh làm bạn, thiếu hụt cùng người khác giao tế,
hành động trẻ con, tư tưởng cực đoan.
Đàm Tinh Hà từng cùng bạn trên mạng nói chuyện yêu đương, nhưng trong một lần hẹn hò, cùng người đi đường đụng chạm, khiến cho tóc giả rơi
xuống, bạn trai nhìn thấy đỉnh đầu trọc lóc của cô, mặt ngoài trấn định, còn muốn cô đừng để ý, nhưng càng lúc càng xa, cuối cùng tránh không
gặp mặt. Từ đó Đàm Tinh Hà nhận định trên đời chỉ có một người vĩnh viễn sẽ không ngại cô xấu, không sẽ rời khỏi cô, đó chính là anh trai thân
yêu của cô, anh đã đáp ứng sẽ vĩnh viễn bảo vệ cô.
Đàm Hạ Thụ vỗ vỗ bả vai mẹ, đứng dậy, hướng phòng của Tinh Hà đi tới.
Đẩy cửa ra, bên trong tối đen, không khí buồn bực. Anh mở đèn, lập
tức người trên giường kéo chăn trùm đầu, che đi ánh sáng. Anh đi tới kéo rèm cửa sổ để cho áng sáng tràn vào, lại mở ra cửa sổ, để cho không khí mới mẻ thay thế cho không khí buồn bực trong phòng. Sau đó, anh cuốn
cao ống tay áo, ngồi xuống bên giường, vén chăn lên, cười ngắm người núp bên trong.
"Anh..."
Cô không có đội tóc giả, nước mắt lưng tròng, ánh mắt giống như nai con vô tội.
"Tại sao không uống thuốc?"
"Tại sao phải uống thuốc, em chết đối với tất cả mọi người đều tốt..."
Cô thương tâm nói:
"Dù sao em chỉ biết cho mẹ cùng anh thêm phiền toái, em biết các người cũng ghét em, em là gánh nặng của mọi người."
Nhớ tới lời của Hùng Bảo Bảo, cô thương tâm nói.
Hạ Thụ cười, dung túng tính tình của cô, ôn nhu nói:
"Em chết, anh sẽ rất đau lòng."
Cô khóc to:
"Anh còn có Hùng Bảo Bảo, cô ta rất khỏe mạnh, cô ta có thể theo anh cả đời!"
Ngưng mắt nhìn gương mặt tái nhợt của em gái, bệnh tật tàn khốc đã ăn mòn con người cô; thương sự đau khổ của cô, anh trước giờ vẫn dung
túng, mặc cô vì cảm thấy không an toàn mà vơ vét tình cảm của anh. Hóa
ra phần dung túng này chỉ làm cô càng chìm sâu hơn vào sự bi thương.
"Tinh hà."
Hạ Thụ kéo cô, nhìn cô.
"Anh yêu Hùng Bảo Bảo, không có nghĩa là sẽ giảm bớt sự quan tâm yêu
thương em. Chúng ta là người thân, chảy cùng dòng máu, tình cảm của
chúng ta không thể phân cách, cũng không gì có thể so sánh được. Em là
em gái của anh, vĩnh viễn cũng là như vậy, sẽ không bởi vì anh yêu người nào mà có thể thay đổi sự thật này. Chờ anh cưới cô ấy, cô ấy có thể
cùng anh cùng nhau yêu thương em."
"Nhưng anh yêu thương, bận rộn cùng bạn gái, em rất tịch mịch."
Đàm Tinh Hà níu lấy áo sơ mi Hạ Thụ khóc rống .
"Làm sao có thể?"
Hạ Thụ nhẹ giọng trấn an em gái.
"Chờ anh đem Bảo