pacman, rainbows, and roller s
Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn

Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322062

Bình chọn: 10.00/10/206 lượt.

làm nên chuyện gì. Cô khom người, hai tay chống ở trên gối, dùng sức hút khẩu khí, giống như ở miễn cưỡng mình tiếp nhận sự thật.

Bảo Bảo hừ một tiếng, tự giễu nói:

"Một tên trộm? Em nhưng lại cùng trộm hẹn hò? Thật không thể tin được."

"Chẳng lẽ bởi vì anh là trộm, em sẽ không cần anh nữa?"

Hạ Thụ tiếp tục trêu cô.

"Bất kể như thế nào, bạn trai của em, tuyệt không có thể là trộm."

Cô làm người quang minh lỗi lạc, há có thể cùng bọn đạo chích nói yêu thương?

"Anh biết rồi, một tên trộm nhỏ em không thể tiếp nhận, cường đạo có lẽ có thể suy nghĩ?"

"Anh nếu là cường đạo em lập tức đập chết anh."

Còn dám cùng cô múa mép khua môi? Bảo Bảo xoa huyệt Thái dương, tĩnh táo, tĩnh táo.

"Đàm Hạ Thụ, em cảm thấy chugns ta cần thật tốt nói chuyện."

"Bởi vì anh là trộm?"

"Mẹ kiếp, đúng, bởi vì anh là trộm!"

Cô giận đến không lựa lời nói.

"Em nói đi, anh rửa tai lắng nghe."

Anh nhún bả vai một cái. Anh nghĩ, cô bắt đầu sẽ đem sở trường của mình ra, đối với anh ân cần tha thiết dạy dỗ.

Quả nhiên ——

"Cái gì không tốt làm, sao phải đi làm trộm?"

Bắt đầu, yêu giáo dục, Thiết kỷ luật.

"Nói đúng, nói đúng."

Anh biết điều một chút nghe giáo huấn.

Cô dùng sức dạo bước, dõng dạc nói:

"Trước kia như thế nào em bất kể, bây giờ cùng nhau hẹn hò, sẽ không

cho phép anh làm cái chuyện quỷ quỷ túy túy này nữa. Làm người phải

quang minh lỗi lạc, nghe rõ hay không?"

"Quả thật, quả thật."

Anh rất muốn cười, nhưng là thái độ vô cùng chân thật của cô hại anh

không dám. Ai biết đại tỷ cô một khi khó chịu, có thể hay không ở trên

mặt anh đạp vài cái giấu chân, giấu giày?

Cô gãi gãi đầu, giống như đang cùng nguyên tắc của mình đánh nhau.

Anh là trộm, không nên cùng trộm ở chung một chỗ, vậy làm sao bây giờ?

Nói chia tay, lại không nỡ. Anh thật là tốt, nhưng anh lại là trộm, trộm a! Đáng giận, đáng giận! Cuối cùng, cô dừng ở trước mặt anh, đè lại hai vai anh, hít sâu một cái, rất có khí phách tỏ tình:

"Đàm Hạ Thụ, anh biết em thích anh."

"Anh cũng vậy, thích em."

Hạ Thụ nhếch miệng cười. Cô bộ dáng buồn rầu thật đáng yêu, động tác khẽ cắn môi dưới khiến cho anh muốn hôn một cái.

Bảo Bảo nhìn anh, suy nghĩ một chút, nói:

"Em thật không có thể tiếp nhận một bạn trai là trộm, đáp ứng em, cải tà quy chánh. Không cần biết anh ham mê cái nghề bất lương này chỗ nào, đáp ứng em, từ bỏ nó."

Ánh mắt nhìn chằm chằm ánh mắt của anh.

"Sợ rằng rất khó."

Nhìn thấy sắc mặt cô trong nháy mắt hiện vẻ lo lắng, anh lập tức bổ sung nói rõ:

"Em biết, mức độ nghiện này không phải nói đổi là có thể đổi."

Wow! Hạ Thụ ở trong lòng reo hò —— Bảo Bảo em thật là thật là đáng yêu!

(Wow! Hạ Thụ, anh thật là thật là BT)

Nhìn cô dùng bộ dạng chính nghĩa cùng anh nói chuyện, khiến cho anh

cảm giác dường như bản thân đang cùng với giáo viên nói chuyện yêu

đương.

"Anh không thể thị phi chẳng phân biệt được, đem sự vui vẻ của mình xây dựng từ sự thống khổ của người khác như vậy."

"Nhưng là mỗi khi anh thành công mở ra khóa cửa, tiến vào trong nhà

người xa lạ, anh sẽ bị một loại cảm giác thỏa mãn khó nói được bao phủ;

tim đập kịch liệt, nhiệt huyết sôi trào! Cái loại kích thích nầy em có

thể tưởng tượng được không?"

"Mỗi khi tham dự tranh tài võ thuật, thời điểm em tung đòn quyết

định, làm đối thủ bị đánh ngã xuống đất, em giống như trước cũng có thể

có được loại kích thích này. Nếu anh thích, em mỗi ngày sẽ đấu với anh

một trận, muốn bao nhiêu kích thích, em sẽ cho anh bấy nhiêu kích

thích!"

Ách... Ví dụ này thực không được tốt đó. Hạ Thụ há hốc mồm.

"Nếu như em chỉ chính là cái loại nầy bị em đánh mà kích thích, anh

vừa vặn đã lĩnh giáo rồi, cá nhân anh cảm thấy cái loại kích thích nầy

đối với trái tim của anh mà nói, quá mức kịch liệt. Anh muốn chính là

kích thích khi phạm tội, không phải là đau đớn kích thích, em không phân biệt được sự khác biệt trong chuyện này sao?"

Giai nhân hai tay chợt níu lấy cổ áo của anh, mắt lộ ra tinh quang, tiếp tục hướng dẫn từng bước.

"Ngẫm lại xem, vạn nhất anh ngày nào đó thất thủ bị bắt, nhốt vào

ngục, anh bỏ được người bạn gái mặt mũi như hoa như ngọc, nhìn mặt mũi

tên cai ngục giống mà quét sân sao?"

"Nói đúng, nói đúng, anh cũng biết ăn cắp không đúng."

Mẹ kiếp! Cô gầm thét:

"Vậy còn làm?! Bây giờ, lập tức, lập tức phát thề độc, không bao giờ ... tái phạm nữa!"

Bảo Bảo kích động được cả người úp sấp trên người anh.

Hạ Thụ bị giai nhân vội vả ép đến trước tường, bỗng nhiên ánh mắt tối sầm lại, vẻ mặt vô tội.

"Em có biết tại sao anh muốn làm trộm?"

"Tại sao?"

"Khi còn bé ở trong phòng bệnh nhi, anh xem một bộ truyện cũ."

"Nga?"

Cái đó và làm trộm có quan hệ gì?

"Truyện về Arsene Lupin. Đã hiểu chưa?"

(Tên trộm vĩ đại nhất trong mọi tên trộm, đẹp trai, hào hoa, đa tình, là thiên tài của thiên tài, tình yêu vĩnh cửu của ta ^^)

Tròng mắt đen nhìn cô.

Tay bé nhỏ đang níu lấy cổ áo anh buông ra, cô hai tay khoanh trước ngực, nhìn chằm chằm anh.

"Là ý nói truyện về Arsene Lupin dạy anh đi làm trộm?"

Thực là hiểu lầm lớn.

"Anh hy vọng mình tương lai có thể đánh mạnh giúp