
bắt đầu.
7h đúng, cô mua bữa ăn sáng ở đạo trường chờ học sinh. Tám giờ trường bắt đầu học, học sinh là một đám người đã về hưu, các cô, các bác muốn
rèn luyện thân thể. Chín giờ, chương trình học kết thúc, tiễn học sinh,
về nhà giặt quần áo, quét dọn trong nhà.
Mười một giờ, điện thoại vang. Cho là tìm cô, ba ba nhận điện thoại, đổi y phục, đi ra cửa.
"Ba cùng chú Phương đi làm từ thiện."
Hùng Hoa Anh giơ lên chiếc túi bảo vệ môi trường, thật vui vẻ ra cửa, hoàn toàn không phát giác ra tâm sự nặng nề của con gái cưng.
Hai giờ chiều, Đinh Tử Nhu cười híp mắt tới. Cô mang đến một đống phiền phức, Bảo Bảo ngồi yên ở trên ghế sa lon xem tin tức.
Tử Nhu cười dài hỏi:
"Có muốn ăn khoai tây không?"
"Không."
"Hán bảo?" (Clair: Không biết là cái gì =.=)
"Không."
"Bắp ngô?"
"Không."
"Đàm Hạ Thụ?"
Bảo Bảo trừng cô một cái.
"Vui lắm sao?"
"Hắc hắc hắc hắc hắc hắc..."
Đinh Tử Nhu tự cho là hài hước loạn cười.
"Cậu hôm nay mặt rất thối đó. Tối hôm qua ngủ không ngon? Mắt có quầng thâm ai..."
"Cậu hôm nay thật cao hứng sao."
Cười đến giống như sắc nữ.
Tử Nhu dùng một loại thanh âm vô cùng khả ái nói:
"Đúng a! Tử Nhu hôm nay thật vui vẻ đó ~~ "
Ừ ~~
"Cùng Kiều Đại Vĩ chia tay?"
Đinh Tử Nhu oa oa nói:
"Uy! Đừng có nguyền rủa bọn mình."
"Cùng hắn ở chung một chỗ mới là nguyền rủa, sớm muộn gì cả người, cả của đều mất."
Đinh Tử Nhu nhảy khỏi ghế sa lon, hí mắt đánh giá Hùng Bảo Bảo.
"Sách sách... Kể từ khi cậu cùng Đàm tiên sinh yêu thương, mình đã
thật lâu không nhìn thấy cậu dữ tợn như vậy. Cậu hôm nay hỏa khí lớn như vậy, Tử Nhu quyết định giúp cậu giảm nhiệt."
Vừa nói lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại.
"Cậu làm gì? Gọi cho ai?"
Đinh Tử Nhu phất tay một cái, điện thoại chuyển sang tai kia, hướng về phía điện thoại di động nói:
"Đàm tiên sinh? Cứu mạng cứu mạng, người yêu của anh hung bạo —— a!"
Bảo Bảo đoạt lấy điện thoại.
"Đừng nghe cô ấy..."
Đô đô đô đô...
Di?
Hùng Bảo Bảo nhìn chằm chằm điện thoại di động, Đinh Tử Nhu bật cười.
"Wow ha ha ha... Gạt cậu thôi. Xem cậu khẩn trương kìa, ha ha ha ha ha... Wow! Đau ~~"
Bị Bảo Bảo làm cho biết điều một chút ngồi trở về ghế sa lon, Tử Nhu nghiêm túc cho Hùng Bảo Bảo ý kiến ——
"Cậu hẳn là nên cùng anh ấy đi làm trộm một lần."
"Mình điên sao? A? Mình không muốn sống nữa? A? Mình giống loại người có thể làm chuyện đáng sỉ nhục này? A?"
Bảo Bảo phản ứng giống như là Đinh Tử Nhu đang nhục mạ cô.
"Đàm Hạ Thụ người này cũng thật là hay, trách trộm Arsène la bình, ha ha ha ha ha Hmm..."
Bỗng nhiên, Đinh Tử Nhu lại lặp lại một lần cử động cô vừa mới làm,
cười đến ôm bụng, vừa cười vừa đập bàn, thiếu chút nữa té ra khỏi ghế
salon.
"Nếu cậu không muốn ngồi trên ghế salon, mình có thể suy nghĩ để cậu nằm trên đất."
Những lời này của Bảo Bảo hữu hiệu làm cho Đinh Tử Nhu ngưng cười bắn trở về ghế salon.
"Khụ khụ!"
Cô thanh thanh cổ họng, hai tròng mắt lóe tia sáng, nhẹ nhàng mở miệng:
"Nếu là mình, mình sẽ đi. Đàm Hạ Thụ xem ra rất thông minh, mình có
lòng tin anh ta sẽ không thất thủ, cậu có thể bình an trở về, anh ấy cải tà quy chánh, vẹn toàn đôi bên, trăm năm hảo hợp."
"Có còn hay không? Cậu đang làm thơ sao?"
Hùng Bảo Bảo hỏa khí càng lớn. Trên mặt của cô bắt đầu xuất hiện vẻ
mặt như không nhịn được, theo thời gian trôi qua, áp lực của cô cấp tốc
lên tới mức cơn bão số hai.
"Được rồi, thử nghĩ theo một góc độ khác xem, cứ coi như lúc các cậu
ăn cắp bị phát hiện, kia không phải là cơ hội tốt để cậu thi triển công
phu của mình?"
"Là sao? Đánh cảnh sát sao?"
"Ai..."
"Cảnh sát có súng cậu biết không?"
"Ách..."
Hùng Bảo Bảo mắt lộ ra hung quang.
"Mình luyện võ là vì muốn trộm đồ sao? A? A!"
Cô a đến khiến cho Đinh Tử Nhu che ngực, thất kinh.
"Không phải, lão Đại."
"Ngô."
"Bất quá cậu là bạn gái của một tên trộm, trong phi vụ trộm cắp cuối cùng của anh ta, thể nghiệm một chút cũng là không tệ a!"
"Nếu như anh ấy là hung thủ giết người, trong vụ giết người cuối cùng của anh ấy, mình cũng phải thể nghiệm một lần giết người sao? A? A! Đầu cậu đúng là hỏng mất rồi!"
Thật là, không nói với cô thì thôi, càng nói lại càng cảm thấy mình ngu ngốc.
"Vậy cậu quyết định làm sao bây giờ?"
"Tối nay tám giờ, mình muốn ngăn cản anh ấy."
"Nếu như anh ta vẫn muốn đi trộm?"
"Mình đánh bất tỉnh anh ấy!"
"A? A! A ~~"
Đinh Tử Nhu bỗng nhiên hiểu một chuyện —— Đàm tiên sinh làm trộm tất
nhiên không tốt, nhưng có bạn gái như Hùng Bảo Bảo dường như càng hỏng
bét!
Chuyện tình lãng mạn rốt cục cũng đã phủ xuống người Lão Đại, nhưng
làm sao mọi thứ lại đều biến dạng cả rồi? Nói yêu đương hẳn là sầu triền miên, làm sao lão Đại lại có thể thô bạo hung ác như vậy? A ~~ không hổ là Lão Đại của cô, nói chuyện yêu đương cũng có khí phách như vậy!
"Lão Đại, ta sùng bái người!"
Đinh Tử Nhu ôm cổ Hùng Bảo Bảo.
"Cậu đừng có giỡn..."
Hùng Bảo Bảo phất tay đem Đinh Tử Nhu hất ra.
*****
Buổi tối tám giờ ——
Giống như là biết trước Hùng Bảo Bảo đến là để ngăn cản anh ăn cắp, sau khi Bảo Bảo lên xe, mới mở miệng nói một câu:
"Em muốn a