
ói.
"Uy, có thể đi?"
Bảo Bảo chỉ muốn chạy trốn.
Hai người một trước một sau đi vào gian phòng gần phòng khách nhất,
đây là phong ngủ của chủ, có một chiếc tủ đứng sát tường treo quần áo.
Anh mở ra tủ treo quần áo, ngón tay dài quét qua một loạt tây trang, lắc đầu thở dài.
"Vị tiên sinh này thưởng thức rất kém cỏi."
Kiểu dáng vẻ người lớn, nhìn nổi giận.
"Anh quản khiếu thẩm mỹ của hắn làm khỉ gì?!"
Bảo Bảo bắt đầu điên cấp trung.
"Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, tốc chiến tốc thắng!"
Hạ Thụ rút ra chiếc mũ dạ màu đen trên kệ trang phục, ném rơi vào trên đầu Bảo Bảo, lớn tiếng ca ngợi:
"Thật đáng yêu a! Bảo Bảo."
Chợt hôn gương mặt của cô.
"Đàm, Hạ, Thụ!"
Còn chơi?!
Cô tháo xuống mũ dạ.
Anh ha hả cười, kéo ra ngăn kéo nhỏ bên dưới tủ quần áo.
"Sổ tiết kiệm? Ừ, để anh tìm con dấu của hắn."
"Trộm sổ tiết kiệm của người khác? Anh dám đi rút sao?"
Bảo Bảo rống. Thực ngốc ai!
"Nói rất đúng."
Nhún nhún vai, kéo ra ngăn kéo tiếp theo.
"Wow! Con dấu để nơi này."
"Đừng quan tâm đến con dấu, lại không thể đi rút!"
Đó là tự chui đầu vào lưới!
"Đúng."
Đóng kín ngăn kéo, anh hít sâu một cái, mở rộng thân thể, quẹo trái quẹo phải, cánh tay dài giản ra.
"Anh rốt cuộc có thể trộm hay không?"
Bảo Bảo mau hỏng mất, đưa vali xách tay cho anh.
"Để em!"
X, chậm như vậy muốn trộm đến sáng sao?
"Bảo Bảo?!"
Hạ Thụ kinh ngạc, nhìn giai nhân khom người hướng tủ quần áo bới đồ, cai mông mượt mà đẹp đẽ gợi cảm mê người.
"Hắc, thật là thưởng tâm duyệt mục a!"
Anh mừng rỡ thanh nhàn, hai tay khoanh trước ngực thưởng thức .
Hùng Bảo Bảo thật không hổ, phát huy tinh thần Lão Đại, ba ba ba ba, một lần đem tất cả ngăn kéo kéo ra, bắt đầu vơ vét ——
"Cái này hay, cái này không nên, cái này miễn cưỡng, cái này hẳn là
trị giá rất nhiều tiền... Cái này không có cách nào tiêu tang sao? Trộm
cái này bảo đảm để cho hắn đau lòng mà chết! Đây đại khái là bạn gái
hắn... Cái này khen... Này kim băng dường như rất đáng tiền, cái ngọc
bội này không tồi..."
Nhìn nàng trộm được hăng say , Hạ Thụ mở rộng tầm mắt.
"Em thực giỏi! Không hỗ là bạn gái của anh."
Không đến mười phút đồng hồ, bên trong vali xách tay chất đầy tang vật, vàng lóng lánh, đồ vật ngàn chiếc.
Theo thứ tự là ——đồng hồ đeo tay Rolex một chiếc, dây chuyền vàng ba
chỉ, mấy cái kim băng lóng lánh bằng vàng, trân châu, dây chuyền, vòng
tai, kẹp cà vạt mười, trong đó cao quý nhất, đại khái là một chiếc nhẫn
Hồng Bảo Thạch. Chỉ có chiếc nhẫn này, kiểu dáng mới mẻ độc đáo, thiết
kế cao thượng, vật phẩm kia đều giống như thời đại của tổ tiên lưu lại.
Một chiếc nhẫn nam bằng vàng khổng lồ, rất nặng rất đáng tiền, nhưng là
tạo hình tục đến phát, quả nhiên rất giống của giới huynh đệ hắc đạo
thường đeo.
"Được rồi, được rồi, có thể đi chưa?"
Bảo Bảo thở ra một hơi dài, đóng kín vali xách tay, không chờ xui khiến, khoác tay Hạ Thu kéo đi.
"Nhưng còn gian phòng..."
Anh do dự.
"Làm người không nên quá tham lam!"
Cô rất quyết đoán.
Ở cửa phòng, bọn họ phút chốc dừng bước.
Cửa sắt phòng khách phát ra tiếng vang, giống như tiếng chìa khóa mở cửa.
Có người trở lại? Shit! Bọn họ đồng thời xoay người chạy về phía tủ
quần áo, tiến vào bên trong, anh nhanh chóng đóng kín tủ quần áo, trong
nháy mắt tối đến mức đưa tay không thấy ngón.
Từ phòng khách truyền đến thanh âm tiếng nói chuyện, bọn họ không biết có hai tên trộm đang trốn trong tủ quần áo.
"Bắt đầu chưa?"
Có một phụ nữ hỏi.
Bắt đầu cái gì? Bảo Bảo vễnh tai nghe.
"Chờ một chút, để tôi chuẩn bị trước một chút."
Giọng nam nói.
Chuẩn bị cái gì? Dầy ~~ chẳng lẽ muốn hít thuốc phiện?
"Còn thiếu hai người, chờ bọn họ tới lại tiếp tục."
Người đàn ông còn nói.
"Có cần gọi điện thoại thúc giục không?"
Người phụ nữ cười hỏi.
"Không cần! Đã hẹn rồi."
Sau đó là tiếng đẩy bàn ghế, chén bát va chạm, tiếng nhạc, còn có... Còn có tiếng hít thở vội vã của Hạ Thụ ở trước mặt Bảo Bảo.
Mùi y phục, mùi tủ gỗ quần áo, mùi nước hoa nhàn nhạt trên người Hạ
Thụ, mùi thuốc là tỏa ra từ gương mặt anh... Những thứ mùi này đồng thời tập kích khiến cho đầu óc Bảo Bảo hỗn loạn.
Tủ quần áo tuy lớn, âu phục cũng không ít, cộng thêm vóc dáng cao lớn của hai người trưởng thành, không gian chật chội đến muốn nổ tung.
Khuôn mặt của anh dính sát vào trán của cô, cổ của anh chạm vào mặt
cô, cô có thể cảm giác được mạch đập của anh nhảy lên bên cạnh mặt mình.
Lồng ngực của anh áp lên bộ ngực của cô, chân của cô đặt giữa chân
của anh,thứ vĩ đại tượng trưng cho phái nam dán tại trên đùi cô.
Bảo Bảo bắt đầu chảy mồ hôi, không phải là bởi vì hưng phấn mà là bởi vì khẩn trương. Bỗng nhiên cô ngửa đầu trừng anh —— mẹ kiếp, anh thế
nhưng... Hưng phấn?!
Dưới tình huống sống chết này? Thứ tượng trưng cho phái nam kia không chút nào chịu ảnh hưởng, hưng phấn, phồng lên cứng rắn, dán sát vào bắp đùi của cô, xuyên qua lớp vải Jean phía trước, bộ vị nóng bỏng kia,
chân thật giống như đã chạm đến da của cô.
Bảo Bảo ngẩng đầu, rủa thầm, không nhìn thấy được vẻ mặt của anh. Cô véo nhẹ xuống bắp đùi của anh, ý đồ c