
ra mới được." Vô cùng kiên trì.
"Tại sao?" Đuôi lông mày khẽ nhếch, anh tò mò.
"Bởi vì gốc cây lựu này có mùi vị tuổi thơ, cũng là hương vị của cha." Con mắt ươn ướt, Đường Dĩ Kỳ khẽ cười.
"Cha?"
"Ừ." Khẽ gật đầu, cô nhớ lại tuổi thơ, ánh mắt mơ mơ màng màng ."Khi hai chị em tôi còn nhỏ cha tôi đã qua đời, đối với ông ấy, tôi không có ấn
tượng gì, mà bác Trương. . . . . . chính là chủ cũ ngôi nhà này, từ nhỏ
rất thương chị em tôi, trong trí tưởng tượng của tôi hình ảnh người cha, đại khái giống như ông ấy, trong lòng cũng coi ông ấy là cha."
"Bác Trương rất thích trồng cây cỏ, khi ông ấy chăm sóc khu sân vườn này,
cây cối tươi tốt, xanh tươi, hơn nữa cây lựu kia cũng luôn ra những quả
lựu lớn, từ nhỏ đến lớn, mỗi khi quả chín, tôi đều sang cùng bác Trương
hái về ăn, cho nên vị chua ngọt của cây lựu này chính là hương vị tuổi
thơ của tôi, cũng là mùi vị của cha."
Nói xong, cô đỏ mặt, không
biết tại sao cô lại nói những điều thầm kín trong lòng này và đó là cũng những cảm xúc thực sự trong tâm của cô.
Yên lặng đưa mắt nhìn
cô, Tề Thiệu Khải cũng không nói gì, cúi đầu tiếp tục ăn, nhưng trong
lòng rất rõ, bắt đầu từ giờ, sẽ cho cô tự do ra vào sân vườn này.
Trên tấm ván ở hành lang, hai người không nói chuyện với nhau nữa, lẳng lặng sóng vai ngồi ăn mì,.nhưng trong lòng hai người đều hình thành những
điều khó nói.
"Đúng rồi! Cỏ dại trong sân này, tôi gần như đã dọn sạch rồi, chiều chúng ta cùng đi đến tiệm cây cảnh mua một ít về trồng
nha!" Ăn xong tô mỳ, Đường Dĩ Kỳ ợ lên sau khi đã ăn no, cuối cùng cười
lên tiếng.
Cái gì gọi là "Chúng ta" ?
Phát hiện không biết tại sao mình lại bị gộp lại với cô ấy, Tề Thiệu Khải bình tĩnh nhìn cô, mặt không chút thay đổi hỏi: "Tại sao tôi cũng phải đi?"
"Tại
sao?" Giống như cảm thấy vấn đề của anh rất ngu xuẩn, Đường Dĩ Kỳ trợn
mắt nhìn, vẻ mặt tố cáo."Thứ nhất, sân là của anh, đương nhiên anh phải
tự mình đi chọn loại cây mà anh thích về trồng; thứ hai, anh không đi,
ai trả tiền? Tôi đã hy sinh miễn phí công sức, anh không thể để tôi tự
móc tiền túi chứ? Tôi chỉ là người nhỏ bé, đi làm thuê, rất nghèo nha!"
". . . . . ." Im lặng, Tề Thiệu Khải tuyệt vọng phát hiện, lý do của cô
quá đầy đủ, khiến mình không tìm được lời nào để phản bác.
Chẳng lẽ buổi chiều phải cùng cô đi đến tiệm cây cảnh sao? Anh. . . . . . chỉ muốn nằm trên giường thôi!
bbs. . cn
"Thật ra thì, anh là trạch nam sao!"
Sau khi bị bắt đến tiệm làm vườn, hơn nữa ôm về một đống mà chính anh cũng
không thể nói rõ là thích hay không thích, chẳng qua là chọn đại cây về
trồng. Hơn một tháng sau, vào buổi tối một ngày nọ, khi Tề Thiệu Khải
ngồi ở trước máy vi tính nhìn thị trường chứng khoán nước ngoài thì sau
lưng trên ghế sa lon bỗng dưng truyền đến một câu như vậy làm anh không
biết nên trả lời, hay là tức giận vì bị nhận xét không đúng.
"Trạch nam?" anh quay đầu lại, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm nhìn
người đang xếp chân ngồi ở trên ghế sa lon ăn lựu, dùng ánh mắt muốn cô
tốt nhất cho lời giải thích.
"Không sai, chính là trạch nam!" Gật đầu thật mạnh, Đường Dĩ Kỳ liếm ngón tay bị nước quả lựu nhuộm thành
màu đỏ tươi, cười hì hì nói: "Anh nhìn anh đi, trừ mua thức ăn cho mèo
cùng sữa tươi bên ngoài, có thể liên tục mấy ngày nhốt ở nhà không ra
cửa, đây không phải là trạch nam thì là cái gì?"
Hơn một tháng
quan sát, cô phát hiện anh thật sự là trạch nam tiêu chuẩn, nếu không
phải cần thiết, cửa lớn sẽ không ra, cửa sau không gần, có thể so với
các thiên kim đại tiểu thư thời xưa, thật sự quá lợi hại.
"Ngày mai cô không cần đến hái lựu ăn." Không nặng không nhẹ lạnh lùng nói một câu, lại đánh trúng điểm yếu.
"Không cần a ——" như bị tên lửa đánh trúng, trong nháy mắt Đường Dĩ Kỳ nhảy
bật lên, kêu thảm nhào tới, ôm cánh tay của anh, cũng không quên dùng
đầu ngón tay dính nước miếng quệt lên khóe mắt giả bộ khóc thút thít."Ô. . . . . . Là tôi sai rồi, tôi không nên nói anh trạch, anh chẳng qua là tự bế mà thôi. . . . . ."
Cô cho là cô đổi thành tự bế, anh sẽ vui vẻ sao?
Giễu cợt thầm nghĩ, nhìn khóe mắt có một chút "Huyết lệ" của cô, sau đó lại
nhìn xuống một chút đáng lý ra phải trắng không tỳ vết, nhưng giờ lại có mười dấu tay đỏ tươi trên tay áo, Tề Thiệu Khải thật. . . . . . không
còn gì để nói.
"Ách. . . . . ." Theo tầm mắt của anh, Đường Dĩ Kỳ cũng phát hiện “chuyện tốt” mình làm, thật nhanh rút mười ngón tay dính chất lỏng màu đỏ tươi, bộ mặt lúng túng cười gượng."Ha ha ha. . . . . . Xin lỗi! Xin lỗi! Tôi không cố ý. . . . . ."
Anh nghĩ, người không thể phạm sai lầm, nếu không thì phải gánh chịu sự sai lầm này.
Nhìn cô mặt không thay đổi, Tề Thiệu Khải thấy rõ chỗ nào là sự thực ——
Anh sai lầm rồi! Từ khi biết cô có tình cảm với cây lựu kia, thì ngầm cho
phép cô tự do ra vào sân nhà mình, anh đã phạm phải một sai lầm nghiêm
trọng.
Người, cũng có tính xâm lược đấy! Khi cô chiếm được sân,
không bao lâu sau, liền bắt đầu xâm nhập vào bên trong nhà, lẻn vào cuộc sống của anh, dùng phương pháp từng bước xâm lược để chiếm hết, trong
khoảng