
hiệu Khải
chú ý tới quyển sách trong tay, không hề hứng thú trả lời một câu."Là
công ty của bạn, liên quan gì tới mình?"
"Cái gì công ty của
mình? Đừng quên bạn cũng có hơn một nửa cổ phần, là cổ đông lớn nhất của công ty, nếu bạn muốn, còn có thể bỏ chức tổng giám đốc của mình nữa!"
Đối với thái độ không liên quan tới mình, Ôn Thiệu Hằng không khỏi vừa
bực mình vừa buồn cười.
Nhớ ngày đó, sau khi học xong, tính gây
dựng sự nghiệp, nhưng không đủ kinh phí, không ngờ Tề Thiệu Khải biết
được, lập tức gom một khoản cho anh, cũng vì thế, mới có tiếng tăm lừng
lẫy trong giới làm ăn như hôm nay, hàng năm thu đều được nhiều lợi
nhuận, thị trường chứng khoán tồn tại "Tiệp đức điện tử".
Ai biết người có cổ phần lớn nhất "Tiệp đức", nhưng căn bản không đem chuyện
này để trong lòng, hàng năm chỉ cần ngồi hưởng hoa hồng là tốt rồi. . . . . .
Khoan đã! Với thái độ không thèm để ý gì, nói không chừng
cũng quên mất hàng năm còn có một khoản hoa hồng khá lớn này. . . . . .
Nghĩ như vậy, Ôn Thiệu Hằng không có chút hy vọng hỏi thăm: "Bạn cũng không đi xem tài khoản ngân hàng ở Đài Loan sao?"
"Những năm này đều ở Mĩ, tất cả tiền bạc đều rút từ tài khoản ngân hàng nước
ngoài, kiểm tra tài khoản ở Đài Loan làm gì?" Tề Thiệu Khải còn cảm thấy anh ta có chút khó hiểu!
Quả nhiên!
Lần nữa rơi vào trạng thái im lặng, Ôn Thiệu Hằng thở dài nhắc nhở."Thiệu Khải, công ty chúng ta kinh doanh rất tốt, hàng năm thu được rất nhiều, hàng năm mình tính
lãi của bạn rồi gửi vào tài khoản ngân hàng ở Đài Loan, bạn cũng nên
thỉnh thoảng đi xem một chút, mình nghĩ trong tài khoản đã tích lũy được một khoản con số rất lớn đó."
"Biết." Lạnh lùng thản nhiên nói, không chút hứng thú nào với số tiền lãi trong ngân hàng.
Sớm biết được anh ta sẽ phản ứng như vậy, Ôn Thiệu Hằng bất đắc dĩ lắc đầu. "Thôi! Mình không nói nữa, đi trước. Nhớ ăn đủ ba bữa cơm, có rãnh mình sẽ trở lại thăm." Dứt lời, vẫy tay với nụ cười ôn hoà yếu ớt rời đi.
Xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn theo bóng của anh ta đi qua khoảng sân nhỏ đã lâu không có người chăm sóc cây cối, rồi biến mất ngoài cánh cửa sơn đỏ đã hoen rỉ, giọng nói dửng dưng khẽ lầu bầu truyền từ phòng khách tới. . . . . .
"Đều nói nhiều như vậy, còn nói là không nói nhiều, thật sự nói rất nhiều. . . . . ." Giọng nói lạnh lùng oán trách có chút ấm
áp, khóe môi của chủ nhân giọng nói đó khẽ nhếch lên mà người ngoài
không thể thấy được.
"Hàng xóm mới?" Trong bữa ăn tối trên bàn
ăn của nhà họ Đường, tiếng nói dễ nghe đầy hồ nghi bỗng dưng vang lên,
tóc dài buộc giống đuôi ngựa, gương mặt chưa thể nói là xinh đẹp, nhưng
thanh tú làm người ta nhìn cực kỳ thoải mái, giờ hiện đầy vẻ kinh ngạc.
"Đúng vậy! Hàng xóm mới cách vách đến ở mấy ngày rồi!" Gật đầu liên tục chứng minh không nói dối, dáng người dần dần phát triển theo chiều ngang
Đường mẹ giống như thường ngày ở trên bàn cơm cùng người nhà nói chuyện
tán gẫu."Từ một năm trước lão Trương cách vách sau khi qua đời, phòng ở
kia bỏ không cho tới giờ, cuối cùng hôm nay cũng bán đi, có hàng xóm mới vào ở rồi."
Trời! Nhà cửa chỉ cần lâu không có người ở, thiếu hơi người, sẽ hỏng cực nhanh.
Ở nơi này các gia đình cũng đã là hàng xóm 2,3 mươi năm rồi, tình cảm hai bên rất tốt, cũng biết từng cọng cây ngọn cỏ, cho dù lão hàng xóm đi
rồi, cũng không chịu được khi thấy bởi vì không người nào sửa sang mà
căn nhà dần dần bị hỏng, giờ thì tốt rồi, cuối cùng cũng có người chuyển vào sống, lần này sẽ không sợ không ai bảo vệ dọn dẹp.
"Mẹ nói
thật hay là giả? Thực sự bên cạnh có hàng xóm mới đến?" Trố mắt nhìn
chằm chằm thằng em đang cúi đầu ăn cơm, Đường Dĩ Kỳ không dám tin hỏi,
hi vọng nó xác nhận.
"Là thật!" Dáng người không cao không lùn,
không mập không gầy sinh viên đại học── Đường Tuấn Trung, nghe nói nụ
cười rạng rỡ của cậu làm say mê không ít con gái trong trường, gật đầu
thật mạnh để khẳng định câu trả lời, đồng thời không quên quét ngang
thức ăn trên bàn.
"Vậy sao chị không thấy người?" Gặp quỷ! Nếu
hàng xóm mới đã đến rồi, sao nhiều ngày như vậy, cũng không trông thấy
bên cạnh có dấu hiệu là có người sống?
"Thật ra thì em cũng chỉ
thấy qua một lần, hơn nữa còn là lúc ba giờ sáng khi em đi chơi về"
Trong miệng còn ngốn đầy thức ăn, mặt Đường Tuấn Trung còn giả bộ thần
thần bí bí chụm đầu nói nhỏ.
Hôm trước nửa đêm trở về, thật kinh
ngạc khi thấy xuất hiện khuôn mặt tuấn tú của một người đàn ông ở ngôi
nhà bên cạnh nhưng sắc mặt lại trắng bệch gần như trong suốt thiếu chút
nữa làm anh sợ tới mức suýt hét lớn, nếu lúc đó không phải nhìn thấy đèn đường chiếu xuống người đàn ông đó có bóng người, suýt nữa cho rằng
mình gặp phải quỷ.
"Thực sự mà nói, năm
giờ sáng hôm qua mẹ dậy chuẩn bị đi tập thể dục ở công viên thì mới nhìn thấy mặt người hàng xóm bên cạnh." Bắt chước bộ dạng thần bí của con
trai, bà Đường cũng nói khẽ, nhưng khoé miệng trên mặt kích động vui
mừng nói không nên lời.
Liếc nhìn mẹ mình một cái, trong bụng Đường Dĩ Kỳ hiểu rõ."Nói vậy hàng xóm mới bên cạnh là một người trẻ tuổi đẹp trai sao?"
"L