80s toys - Atari. I still have
Yêu Anh Đừng Nên Bỏ Rơi Anh

Yêu Anh Đừng Nên Bỏ Rơi Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322165

Bình chọn: 7.5.00/10/216 lượt.

không so đo? Cái tên biến thái kia so đo nhiều rồi đấy! Chẳng qua là cũng âm thầm đến báo thù mà thôi.

Thầm nghĩ, Đường Dĩ Kỳ nhìn về phía em trai, lại thấy nó cũng oán hận nhìn

cô, trong lòng hai chị em đầy phẫn hận không chỗ phát tiết, chỉ có thể

ôm đầu khóc với nhau, vừa lúc đó. . . . .

"Meo meo ──"

Bỗng dưng, một tiếng mèo kêu vang lên, làm ba mẹ con nhà họ Đường không hẹn

mà cùng nhìn về phía phát ra, lập tức chỉ thấy bên ngoài rèm cửa sổ làm

bằng lụa mỏng có một đôi mắt, xem ra đó là mặt của con vật khổng lồ. . . . . .

"Ha ha ha ha. . . . . ." Người đầu tiên ôm bụng cười như

điên, Đường Dĩ Kỳ dường như không thể tin được vào mắt của chính

mình."Mẹ! Con mèo này. . . . . . Con mèo này không phải là quá mập nha!

Ha ha ha. . . . . ."

"Thật. . . . . . quá mập nha!" Đường Tuấn Trung trố mắt khen ngợi, bội phục vô cùng.

Ôi! Nhà ai nuôi mèo, có thể nuôi thành hình dạng này, thật sự không đơn giản nha!

"Tại sao có thể có mèo hoang chạy vào đây?" Bà Đường kinh sợ kêu.

"Thật là quá mập, không cho nó ăn để mập hơn một chút, thật có lỗi với lương

tâm nha!" Chưa từng thấy con mèo nào mập như heo, Đường Dĩ Kỳ hưng phấn

vừa nói vừa cười, không nói hai lời liền lấy một con cá mang ra ngoài,

chuẩn bị cho con mèo khổng lồ kia ăn.

Cô vừa đến sân, chỉ thấy

con mèo nhảy xuống khỏi rèm cửa sổ bằng lụa mỏng, tiến lại gần cô mà kêu một tiếng "Meo meo", trong đôi mắt xanh lục đầy cảnh giác, nhưng tầm

mắt nó thì không rời khỏi con cá được rán vàng óng.

Không ngờ khi đi ra ngoài, thái độ đối lập nhau, thấy rõ ràng nhìn bộ dạng có chút tà ác thì Đường Dĩ Kỳ buồn cười, thân thể rung rung bật cười thật to ra

ngoài, thật lâu không cách nào dừng lại."Ha ha ha ha. . . . . . Lại còn

đeo ‘bịt mắt đen’, con mèo này dáng dấp thật hay. . . . . ."

"Meo meo!" Không có lễ phép, lại dám trước mặt mình cười như thế!

"Đừng nóng! Đừng nóng!" Nhìn con mèo trước mắt ưỡn người kêu meo meo, Đường

Dĩ Kỳ có thể cảm nhận được từ cặp mắt kia phát ra sự tức giận, lập tức

vội vàng cố nín cười, giơ lên con cá trong tay."Có muốn ăn không? Ăn

thật ngon đó! Tới đây nào. . . . . . Ngoan. . . . . ."

"Meo meo

──" hừ! Cho là chỉ một con cá là có thể mua chuộc được mình sao? Hất mặt đi, Độc Nhãn giữ vựng lòng tự tôn của loài mèo, nhưng con ngươi xanh

lục lại thỉnh thoảng liếc trộm.

Nó vừa muốn kiêu ngạo, lại không

chịu nổi cám dỗ, khiến Đường Dĩ Kỳ nhìn thấy cảm thấy vui vẻ, hận không

thể ôm con mèo béo mập này vào trong lòng mà vuốt ve, "Lòng dạ xấu xa"

trỗi dậy cô ngồi xuống, từng bước từng bước lặng lẽ đến gần.

"Có muốn ăn hay không? Cá rán thơm ngào ngạt, ăn thật ngon đó. . . . . ." Đi đến gần phía trước một bước.

"Meo meo!" Cầu xin mình à!

"Tới ăn đi. . . . . . Làm ơn. . . . . . Tới ăn nào! Ăn thật ngon . . . . . ." Lại đến gần một bước.

"Meo meo ──" nhìn người đang cầu xin mình, cho cô một chút thể diện vậy!

Kiêu ngạo quay đầu liếc một cái, lúc này Độc Nhãn tự hạ thấp bản thân,

chậm rãi tới gần cô.

A! Mắc câu!

Nếu không phải sợ con mèo mập này bỏ chạy, Đường Dĩ Kỳ đã sớm nhảy lên hoan hô, bây giờ thì phải

nín thở chờ nó dần dần tiến lại gần, đúng lúc chỉ cách một cánh tay là

có thể đem nó ôm vào lòng cấu véo thì──

"Meo meo!" Khẽ kêu lên,

Độc Nhãn nhanh như chớp nhảy lên, nhanh chóng cướp con cá rán vàng óng

trong tay cô, hơn nữa trong chớp mắt nhảy lên tường rào, ngồi xổm ở

trên, hài lòng giải quyết xong con cá rán, lúc này miệng nó mới cong lên một vòng cười nhạo, liếc nhìn cô đầy vẻ đắc ý lắc lắc cái đuôi, nhẹ

nhàng nhảy xuống, biến mất sau tường rào bên kia.

Oaoa ── đó là cười sao?

Mèo biết cười sao?

Thật ra chính cô cũng không thể tin được vào mắt của mình, khóe miệng Đường

Dĩ Kỳ run run."Mình bị con mèo một mắt cười nhạo sao?"

Dạo này, ngay cả súc sinh cũng có thể to gan như vậy sao?

Bị một con súc sinh xem thường, nếu truyền ra ngoài, cô còn có thể làm

người sao? Không được! Phải thay mọi người đòi lại công bằng mới được,

nếu không về sau không ngóc đầu lên được!

Trong lòng đã quyết,

Đường Dĩ Kỳ không nói hai lời liền leo lên tường chỗ mèo mập biến mất,

thật vất vả mới leo được lên tường, lấy khuỷu tay đỡ cơ thể lộ đầu ra

hướng tường rào bên kia để nhìn vào sân, không ngờ đập vào mắt là một

người cao gầy, ngũ quan tinh xảo mà xinh đẹp, nhưng sắc mặt lại không

đáng sợ mà là đẹp, hơn nữa người đàn ông kia trắng trẻo lạnh lùng ánh

mắt hờ hững còn nhìn thẳng cô.

Má ơi!

Nếu không phải lúc

trước nghe mẹ cùng em trai nói qua bên cạnh có hàng xóm mới, hơn nữa con mèo một mắt vừa rồi cười nhạo cô còn đang nằm trong lòng người đó, còn

giơ chân lên doạ cô, thì nhất định cô cho là mình gặp quỷ!

Trong

nháy mắt cô bị dọa, nhịp tim Đường Dĩ Kỳ còn chưa trở lại bình thường

liền lập tức đỏ mặt, ăn trộm bị bắt tại tường rào lúng túng cười

khan."Ách. . . . . . Anh, Xin chào, tôi tên là Đường Dĩ Kỳ, là hàng xóm

của anh, . . . . . . Đến chào hỏi."

Ô. . . . . . Muốn chết! Không ngờ con mèo mập kia là do hàng xóm mới bên cạnh nuôi, càng không nghĩ

tới lần đầu tiên gặp hàng xóm mới là tình huống lúng