
Tiếp nhận canh đậu, Anh Phác cái miệng nhỏ uống.
“Oa! Ăn rất ngon nha, đã lâu chưa ăn đến trứng gà.” Mắt nhìn thức ăn
trên bàn, có gà có cá còn có thịt, này đó nàng đều có thể ăn, thật tốt!
“Đại thiếu gia, ngươi đối với ta thật tốt, hào phóng như vậy thưởng cho
ta bàn đồ ăn này, ta thật sự là rất cảm tạ ngươi !”
“Không cần rất cảm tạ, ta chỉ hy vọng ngươi không cần đem một phần kia của ta ăn luôn là tốt rồi.”
“Ai nha, đại thiếu gia, ngươi đừng lo lắng, tướng ăn của ta tuy rằng
không phải rất dễ nhìn, nhưng sức ăn của ta không lớn, chỉ cần ngươi
thưởng thêm chân gà kia cho ta.” Nàng chỉ thịt chân gà đầy đặn nói. Vừa
rồi là vì trứng muối cách nàng có vẻ gần, cho nên nàng mới ăn trứng muối trước, nhưng mục tiêu chân chính của nàng là chân gà kia. “Ăn xong chân gà kia ta sẽ no rồi.”
“Ngươi xác định?” Hắn thực hoài nghi.
“Xác định, ta gầy như vậy, chính là bởi vì ta ăn thật sự ít.” Nàng lung tung tìm cái lý do.
Liếc mắt vào bát nàng xương cá không tính ít, hắn nhịn không được cười lên một tiếng, đem chân gà gắp đến trong bát nàng. “Chân gà cho ngươi,
mau ăn đi.”
Gắp không nổi chân gà to trong chén, nàng lại đem
đũa làm nĩa ăn để dùng, đây là chân gà đầu tiên sau khi nàng đến Đường
triều nha, cảm kích trong mắt nàng liền cùng nước miếng trong miệng
nhiều giống nhau.
“Đại thiếu gia không hổ là diệu thủ hồi xuân
đại phu tốt, tâm địa Bồ Tát thật sự là thế gian ít có, vì báo đáp ân
tình đại thiếu gia đối với ta, từ nay về sau nếu cần gì ở Anh Phác, Anh
Phác nhất định sẽ kiệt lực hỗ trợ.” Lời nói a dua vừa nói xong, nàng
liền nhịn không được cắn một miếng chân gà, “Ăn rất ngon nha, tay nghề
đầu bếp nữ thật sự là rất giỏi.”
“Phải không?” Nhìn nàng thân
thể gầy nhỏ cùng cái miệng nhỏ nhắn đang ăn kia, Đan Tế Triệt phỏng
chừng nàng hẳn là không thể giúp đỡ cái gì, trừ bỏ tiêu hao đồ ăn.
Trong ánh mặt trời của sáng sớm, một bóng người đứng ở bên giường nhìn
người nào đó trên giường một hồi lâu, mãi đến khi nghe thấy bên ngoài
truyền đến tiếng chim hót, bóng người mới có động tác.
“Rời giường.” Bóng người đẩy đẩy người ngủ trên giường.
“Ân?” Trên giường người nào đó nỉ non một tiếng.
“Nhanh rời giường một chút, chúng ta phải muốn xuất môn.”
xuất môn: ra ngoài (rời nhà).
“Ân.” Ôm chăn đắp lên người, Anh Phác vô ý thức lên tiếng.
Đan Tế Triệt tức giận nhìn nàng, mấy ngày nay buổi sáng cũng không
mang nước cho hắn rửa mặt cũng thôi, đằng này hắn chủ tử này đều phải
đến gọi mà người còn dám ở trên giường, thật không hiểu ai là chủ tử ai
là nô tỳ.
“Ta nói rời giường, nếu không rời giường liền khấu lương bổng của ngươi.” Còn ngủ? Hắn thật sự là bội phục việc ngủ của nàng.
“Khấu lương bổng……” Đầu óc sau khi thong thả phiên dịch xong ý tứ ba
chữ này, Anh Phác phút chốc mở mắt ra, vừa lăn lông lốc nhảy người lên.
“Thủ hạ lưu tiền a! Ta rời giường, đại thiếu gia, ngươi đừng khấu lương
bổng của ta.” Bạc thì có ai sẽ ngại ít, sợ nhất chính là không đủ dùng
hoặc là bị người lấy, trơ mắt nhìn tiền mồ hôi nước mắt bay đi, tâm sẽ
đau nha!
“Ngươi cuối cùng rời giường.” Đứng bên giường, hắn
cười nhìn nàng, tiết mục quyết chí tự cường rời giường của tiểu đồ lười
này thật sự thấy thế nào cũng không ngấy.
Đột nhiên –
“Nha!” Nàng ôm đầu ngồi xổm xuống.
“Xảy ra chuyện gì?” Thấy nàng đột nhiên ngồi xổm xuống, Đan Tế Triệt
bên miệng ý cười nháy mắt biến mất, khẩn trương ngồi xổm bên cạnh nàng
đỡ lấy nàng có chút lay động.
“Đầu có chút choáng váng…… tình
trạng thiếu máu bệnh…… không có gì.” Ôm chặt đầu choáng váng, nàng nhắm
mắt chờ choáng váng đi qua. Loại bệnh nhỏ các nữ hài tử thường gặp phải
này, nàng từ nhỏ đã có, chính là có vẻ rất ít, có thể là nửa năm đến đây ăn không dinh dưỡng, mới có thể trở nên có vẻ nghiêm trọng.
“Thiếu máu?” Vừa nghe đến hai chữ này, hắn vội vàng kéo tay nàng bắt
mạch. “Khí huyết yếu, tì thận dương hư, can; Thận âm hư, ngươi rất gầy,
cần bổ thật tốt một chút.”
“Thực bổ hay là dược bổ?” Nếu là thực bổ, nàng phi thường vui, nếu dược bổ, vậy miễn.
thực bổ: thức ăn bổ dưỡng ; dược bổ: thuốc bổ.
“Đều có, vậy mau một chút.” Không chú ý tới thân thể nàng không khoẻ
là hắn làm chủ tử này không đúng, hắn có trách nhiệm giúp nàng điều
dưỡng thân thể.
“Nếu đại thiếu gia hảo tâm muốn giúp ta bổ thân thể, bản thân ta đề nghị thực bổ là tốt rồi, dược bổ sẽ không cần.”
Hắn biết nàng chán ghét vị thuốc, hôm qua mới mang nàng đi hiệu thuốc
bắc nhìn một chút, sắc mặt của nàng liền khó coi như đòi mạng, nhưng xem thân thể này của nàng, cần phải uống chút dược điều dưỡng.
“Nếu không hay là dùng dược thiện đi, như thế nào?”
Nàng nhăn mũi nhỏ lại, “Không cần, vẫn là có vị thuốc, ta chán ghét.”
“Ngươi ăn qua?”
“Không có.” Nhưng nghe thấy hai chữ “dược thiện” chỉ biết khẳng định là bỏ thêm dược liệu ở trong đồ ăn.
“Nếu chưa ăn qua thì không thể vội kết luận, ta bảo đầu bếp nữ giúp
ngươi làm một phần, ngươi thử xem, nếu thực không thích, sẽ dùng thực
bổ.” Hắn luôn hướng đến tôn trọng kiên trì của bệnh nhân, chỉ là có gì
nên nói hắn