
vẫn là sẽ nói.
“Được rồi, liền thử xem a.” Một mảnh hảo tâm của hắn, nàng làm hạ nhân này hẳn là phải “cảm động” nhận, tuy
rằng ở mặt ngoài nhìn không ra đến, nhưng lòng của nàng xác thực thực
cảm động.
Hắn đối tốt với nàng, nàng không phải không biết.
“Đứng dậy được không?” Hắn thân thủ muốn đỡ nàng, nhưng nàng sớm một bước đứng dậy.
“Đương nhiên có thể.” Bất quá là thiếu máu, cũng không phải cái bệnh nặng gì, miễn đỡ.
Thu hồi tay, trong lòng hắn cảm thấy có chút buồn bã nhược thất.
“Ngươi xác định không có việc gì ?” Cúi đầu nhìn nàng thân cao không
đến bả vai, nàng thật sự thực nhỏ gầy, hắn nên giúp nàng bồi bổ thật
tốt.
“Không có việc gì.” Anh Phác vẫy vẫy tay, ách xì 1 cái,
liếc mắt ánh mặt trời ngoài cửa sổ. “Hiện tại là giờ nào?” Hắn chủ tử
này mỗi ngày đều ngủ trễ hơn so với nàng lại dậy sớm hơn so với nàng,
nàng không khỏi hoài nghi hắn có ngủ hay không.
“Giờ mẹo.” Nhìn động tác duỗi người của nàng, hắn mới phát hiện trên người nàng chỉ mặc kiện áo đơn, nam nữ thụ thụ bất thân? Quên đi, nàng mới mấy tuổi. “Thay quần áo, chúng ta phải xuất môn.”
“Đi nơi nào?” Hắn lần đầu tiên mang nàng xuất môn, không biết muốn đi đâu?
“Bàn chuyện làm ăn.”
Cầm lấy xiêm y màu tím nhạt bên giường, Anh Phác đi đến phía sau bình phong thay quần áo.
Xiêm y của nha hoàn bên người chủ tử cùng tỳ nữ bình thường không
giống nhau, trừ bỏ màu sắc không giống ngay cả hình thức cũng không
giống, xiêm y bên trong làm bằng vải lụa trắng mịn bên ngoài còn phủ một tầng áo khoác, dưới tà áo ở thắt lưng áo khoác mở ra thành hình cuộn
sóng, sau lưng còn có một dải tơ lụa vắt ngang chùng thắt lưng (cái dải
lụa vắt ở trên cánh tay từ bên này sang bên kia phía sau lưng ý mà ~.~), đi trên đường dải lụa cùng áo khoác sẽ theo gió phiêu dật, thoạt nhìn
càng thêm vẻ thướt tha. (đoạn tả bộ quần áo này ta cũng không được rõ
cho lắm =.=)
Bất quá loại quần áo này mặc ở trên người Anh
Phác, thêm vẻ thướt tha còn chưa thấy, ngược lại là tình huống vướng
chân vướng tay có vẻ thêm, có khi gió lớn, áo khoác còn có thể mắc vào
nhánh cây thấp, cho nên nàng không phải rất thích loại quần áo này.
“Kia đồ ăn sáng đâu?” Sáng sớm chim chóc có trùng ăn, đại thiếu gia sẽ không nhẫn tâm đến ngay cả bát cơm trắng cũng không ban chứ ?
“Đi ra ngoài ăn.” Hướng ghế dựa bên cạnh ngồi xuống, hắn chờ nàng thay tốt quần áo.
“Ăn ngon sao?” Nghe nói đại nương nhưng là danh trù, là bị lương cao
của nhị thiếu gia mới đến trong phủ, mấy ngày nay cùng đại thiếu gia ăn
cơm nên khẩu vị bị ảnh hưởng, nếu bên ngoài gì đó không thể ăn, nàng suy nghĩ ở trước khi xuất môn đến phòng bếp nhờ đại nương làm chút điểm tâm ăn trên đường.
Cũng chỉ biết ăn, cũng không hỏi một chút hắn
bàn chuyện làm ăn với ai, hoặc là ngẫm lại nên hầu hạ hắn như thế nào.
Mới vài ngày mà thôi, tiểu nha đầu này đã bị hắn làm hư, là hắn đối với
nàng rất tốt, hay là nàng làm hạ nhân này rất không hoàn thành trách
nhiệm?
Phải nên nhắc nhở nàng thân là hạ nhân phải tận trách nhiệm.
“Cái ngươi nên quan tâm không phải cái này.”
Anh Phác đi ra bình phong, đi vào bên giường gấp chăn bông.
“Bằng không ta nên quan tâm cái gì?” Nàng khó hiểu hỏi.
“Thí dụ như quan tâm một chút chủ tử ngươi là ta sáng sớm mấy hôm nay
ăn no không? Có thể quá mệt mỏi hay không, có cần đấm lưng hay không?
Còn có, nhìn xem sắc mặt chủ tử như ta có gì không vui, phải lấy lòng
một chút hay không?” Hắn tà nghễ nàng liếc mắt một cái, “Chuyện ngươi có thể quan tâm còn nhiều.”
“Thiếu gia mỗi ngày đều đúng giờ dùng bữa, cho nên nhất định không đói. Hơn nữa đại thiếu gia thoạt nhìn thần thanh khí sảng, cho nên hẳn là không mệt mỏi. Còn về đại thiếu gia có
gì không vui, đợi lúc đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn kiếm được tiền, tự
nhiên sẽ vui vẻ, không cần ta phải làm điều thừa nghĩ biện pháp lấy lòng ngươi.” Vỗ vỗ gấp tốt chăn bông, nàng tiếp tục nói: “Việc này dùng ánh
mắt liền nhìn ra được, hơn nữa chân chính quan tâm hẳn là đặt ở trong
lòng, không phải nói ở ngoài miệng.”
Ân, năng lực quan sát của nàng rất không tồi.
“Tổng quản nói rất đúng, mồm miệng của ngươi quả nhiên lợi hại.”
“Ta chỉ là ăn ngay nói thật, mồm miệng của ta là thành thực không phải lợi hại.” Thành thực cũng phạm pháp sao? Nàng chẳng qua tuân thủ tinh
thần Khổng phu tử — lời nói đúng lúc, nàng nói chuyện không phải lợi
hại, mà là biết chọn thời cơ tốt.
“Phải không?” Miệng hắn gợi
lên một chút cười ấm áp. Hắn cũng không cho rằng nàng thành thực, ít
nhất có một số việc nàng không có thẳng thắn.
“Đúng vậy, đại
thiếu gia không cần hoài nghi, nô tỳ đối với ngài trung thành nhật
nguyệt khả biểu, thiên địa khả giam, xin đại thiếu gia biết rõ a.”
nhật nguyệt khả biểu, thiên địa khả giam: nhật nguyệt(mặt trời, mặt trăng) đều rõ, trời đất có thể chứng giám.
Lúc này liền biết tự xưng nô tỳ, trung thành của nàng không cần biết rõ cũng biết không bao nhiêu.
“Ít khua môi múa mép, thời gian không còn sớm, chúng ta nên xuất phát.” Đan Tế Triệt đứng dậy đẩy cửa mà ra.
Ánh mặt trời ngoài cửa đem bóng của