
rung rung rồi đặt
xuống, chẳng lẽ đêm bốn năm trước là Lam Nguyệt sao? “Chỉ có duy nhất
một lần, bởi vì rượu mà phát hỏa….”
Thời gian ăn khớp,
địa điểm ăn khớp, ngay cả bối cảnh cũng ăn khớp, lớp sương mù trong lòng Mạnh Thừa Kiệt như tan ra, khó trách khi anh mới đến Đạt Văn, đã có cảm giác quen thuộc với cô…
Nước mắt cô khiến anh đau lòng, cô tươi cười làm tim anh như nhảy lên, chẳng lẽ bởi vì đêm hôm đó quan hệ sao?
Chính là khi ở Quan Toàn anh không nhớ cô, nhưng cô có đến tiệc chia tay của anh sao?
“Sao vậy? Sao cậu không nói tiếp? Cậu nhớ ra cái gì à?”
“Tôi không biết.” Mạnh Thừa Kiệt vẻ mặt mờ mịt.
Anh cần có chút ánh sáng để soi sáng tâm trạng hỗn loạn này, anh muốn biết
Vạn Đại Phú nghĩ gì về những chuyện này, nên anh đem chuyện hôm nay tiện đường đưa Lam Nguyệt về nhà, thấy con Lam Nguyệt nói chuyện, trong đó
cũng có cả phản ứng của Chu Tề Vĩ, Đỗ Mạn Ny và Lam Tinh khi nhìn thấy
anh.
Quan trọng nhất là Tiểu Kiệt gọi anh là ba ba….
Tiếng nói non nớt, gương mặt đáng yêu, làm cho anh nghĩ anh thật sự là ba ba của Tiểu Kiệt.
Tiểu Kiệt thật sự là do đêm đó sao? Suốt một đêm, Mạnh
Thừa Kiệt nằm trên giường, cảm giác say liên tiếp đánh úp lại, anh thực
sự ngủ không yên, lăn qua lộn lại, nửa tỉnh nửa mê .
Lam Nguyệt chính là người đêm hôm đó sao? Kí ức của bốn năm trước giống như từ trong hơi sương mờ ảo dần dần hiện lên, đó là đêm trước ngày xuất
ngoại của anh, các đồng nghiệp ở Quan Toàn vì anh mà tổ chức một buổi
tiệc chia tay.
Mọi người đã thuê phòng KTV đủ để chứa
được ba mươi người, ngọn đèn mờ ảo, âm nhạc sôi động, tiếng cười vang
lên khắp nơi, trước sau có đến bao nhiêu người anh không nhớ rõ, anh chỉ cảm thấy mình giống như một minh tinh màn bạc bị mọi người bao vây,
rượu một ly rồi lại ly nữa, ca một khúc rồi xướng tiếp khúc nữa……
Anh lại nghĩ, đêm đó anh có hát một bài ca nói về một mối tình buồn, lúc ấy có một cô gái muốn cùng anh hợp ca bài tình ca thống khổ ấy. Cô gái ấy
tiếng hát tuy không hoàn mĩ, nhưng âm vang ấy lại khiến lòng anh xúc
động không thôi.
Bạn gái anh, cũng là hòn ngọc quý của
giám đốc Quan Toàn – Tiêu Thư Phương, bởi vì anh muốn xuất ngoại, cả hai đành phải chia tay, anh đứng giữa tình yêu và tương lai, đã lựa chọn
tương lai, nhưng vì vậy mà mất đi một thứ tình cảm, một mối quan hệ cho
kinh doanh sau này.
Cả đêm như vậy, trước cười vui sau
lưng là chua xót , anh mượn rượu tiêu sầu, mượn tiếng hát để bày tỏ lòng mình, cho đến khi mọi người cũng dần dần ra về.
Tiệc tàn, anh từ chối lời đưa về của bằng hữu , thầm nghĩ muốn yên lặng một chút.
Anh đi ra phía sau KTV, anh không về nhà vội mà cố ý đi dọc theo con đường
rộng lớn, muốn cho gió đêm thổi tan đi cơn say của mình, tự hỏi anh phấn đấu để được xuất ngoại, bỏ rơi tất cả như vậy có đúng chăng?
Anh gia thế không hiển hách, chỉ là một tên thường dân, lại có thể cùng con gái của Giám đốc kết giao, nếu không xuất ngoại mang thành tích về,
người khác sẽ giễu cợt anh là dựa vào quan hệ với bạn gái mà có thể trèo lên chức cao này nọ, anh không muốn chính mình trở thành một người vô
dụng dựa hơi phụ nữ.
Đi, đi mãi.. anh mệt mỏi đổ xuống một chiếc ghế đá ở lối đi.
“Mạnh Thừa Kiệt, Mạnh Thừa Kiệt, anh có sao không?”
“Không tốt!” Anh mơ hồ nhìn thấy một cô gái, đôi mắt mênh mông tràn đầy lo lắng, thực giả đan xen lẫn nhau.
“Tôi đưa anh về nhà, nhà anh ở đâu?”
“Tôi không cần về nhà!” Anh có chút dỗi, hơn nữa anh cũng không muốn mẹ anh thấy anh trong bộ dạng này, hại bà lo lắng.
“Anh không thể ngủ ở đây, sẽ bị bệnh mất.” Cô tiếp tục phe phẩy cánh tay anh, ngăn cho anh không chìm vào mộng mị.
“Vậy làm sao bây giờ?”
Cô gái nhíu mày nghiêng đầu nghĩ ngợi rồi nói:“Tôi đưa anh đến khách sạn nghỉ ngơi, được không?”
Anh không thấy rõ lắm khuôn mặt của cô, chỉ biết giọng nói của cô rất ôn nhu, mái tóc dài tung bay trước ngực.
“Được, chỉ cần không đưa tôi về nhà.” Anh biết anh đang như một đứa trẻ hờn
dỗi, đang thèm muốn vị ngọt của đường nhưng không ai cho…
Cô gái mất một lúc, mới bắt được một chiếc taxi. Tuy rằng ý thức của Mạnh
Thừa Kiệt không còn rõ, nhưng anh vẫn còn có thể đi lại được. Anh tựa
vào vai cô, tiến vào trong xe.
Cô bảo lái xe taxi chạy đến một khách sạn gần đó nhất.
Cô cố hết sức đỡ anh, lấy tên đăng kí một căn phòng, sau đó một cách mệt mỏi mang anh lên phòng.
Vào trong phòng, cô rốt cuộc cũng mở miệng sau suốt quãng đường im lặng: “Anh có muốn uống trà không? Sẽ dễ chịu hơn đấy.”
“Được!” Anh nằm dài trên giường lớn, nặng nhọc trả lời.
“Mạnh Thừa Kiệt, Mạnh Thừa Kiệt, dậy uống trà nè.” Nhìn anh nằm trên giường
không hề có xu hướng đứng dậy được, cô phải đem trà để lên đầu tủ bên
cạnh, sau đó dìu anh dậy……
“A!” Sức con gái rất yếu, chẳng những không nâng anh dậy được, ngược lại cả người cô ngã xuống ngực anh.
Tay anh đưa lên vén những sợi tóc mềm mại của cô ra sau, muốn nhìn rõ mặt của cô hơn.
“Cô làm sao biết được tên tôi?” Ánh mắt anh dày đặc sương mù, tiếng nói
trầm ấm mị hoặc làm người ta không biết gì cũng phải đỏ mặt.
“Tôi là đồng nghiệp của anh, đương nhi