Yêu Em Được Không

Yêu Em Được Không

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321852

Bình chọn: 8.5.00/10/185 lượt.

hững đôi mắt nhìn cô chằm chằm, làm cho cô không có một cơ hội lẩn trốn nào, đành phải lấy máy gọi cho em gái Lam Tinh.

“Lam Tinh, tối nay em có rảnh không? Giúp chị trông Tiểu Kiệt… À, Công ty có một Giám đốc mới về, mọi người muốn liên hoan…” Lam Nguyệt còn chưa nói xong, đầu dây kia tiếng Lam Tinh kêu to lên.

Cũng khó

trách Lam Tinh hưng phấn như vậy, vài năm nay Lam Nguyệt vì đứa con Chu

Hoài Kiệt, cơ hồ tất cả những hoạt động xã giao đều không tham dự, khó

có ngày cô suy nghĩ thông suốt, đồng ý đi liên hoan, Lam Tinh quả thật

muốn đốt pháo chúc mừng, đương nhiên không nói nhiều đồng ý làm bảo mẫu.

“Lam Tinh, cám ơn em.” Lam Nguyệt ngắt điện thoại, nhìn mọi người một cách thủ thế.

Ngoài buổi tiệc cuối năm bên ngoài, đây là lần đầu tiên Lam Nguyệt tham gia hoạt động liên hoan của công ty.

Đây có thể giải thích là vì nể mặt Mạnh Thừa Kiệt. KTV vô cùng náo nhiệt, mười mấy người vừa ngồi vừa đứng để hát.

Mọi người để Micro thành một dàn, tiếng cười, tiếng cãi nhau, tiếng nhạc, ầm ĩ tạo thành một thế giới vui nhộn.

Mấy chai bia đã hết, cảm xúc của mọi người có thể là đã lên đến đỉnh cao nhất.

Lam Nguyệt ngồi ở gần cửa góc bên ngoài, mà Mạnh Thừa Kiệt lại bị bao vây ở bên trong, trái phải đều bị Hà Tư Ngâm và các người đẹp quảng cáo vây

quanh.

Giọng hát của Mạnh Thừa Kiệt rất ôn hòa, giọng

thấp mang chút tang thương, âm cao như đi vào lòng người. Anh thích hát

tình ca, cũng giống con người anh, ôn nhu đa tình, thật sự rất dễ dàng

làm động lòng phái nữ.

Lam Nguyệt chỉ cần ngồi một bên

lẳng lặng nghe anh hát, đã cảm thấy thỏa mãn. Bởi vì cô chưa từng nghĩ,

họ sẽ có một ngày gặp lại nhau.

Tất cả dường như đều là một giấc mơ, anh đang ở rất gần cô, nhưng cô không hi vọng có thể gần anh thêm chút nữa.

Đó đã là chuyện cách đây rất lâu, ký ức trong ánh đèn vàng, dần dần trở nên rõ ràng hơn.

Bốn năm trước, cô vừa tốt nghiệp đại học, vào một công ty máy tính làm trợ

lý kế toán, Mạnh Thừa Kiệt vừa xuất ngũ trở về, cùng làm việc trong công ty về lĩnh vực internet.

Anh có phong thái mê người,

khiêm cung lễ độ, Mạnh Thừa Kiệt như cơn lốc xoáy trong công ty. Không

chỉ có phái nữ ái mộ anh, Giám đốc thích anh, đến cả những người lao

công cũng khen anh không dứt miệng.

Bất quá những nữ

đồng nghiệp đều chỉ có thể cắn răng nuốt hận, bởi vì anh rất nhanh chóng đã cùng nữ Giám đốc kết giao, tâm tư đều đặt vào người phụ nữ hạnh phúc ấy, mà Lam Nguyệt cũng chỉ có thể vụng trộm thầm mến, vụng trộm nhìn

anh, tìm bóng dáng anh…

Ngày đó cô đi pha trà, không nghĩ tới Mạnh Thừa Kiệt đã ở phòng trà.

Phòng trà ngập mùi cà p hê, còn môi anh hơi nhếch lên với một ý cười.

Tuy rằng khi còn học cô đã từng kết giao với bạn trai, anh em tốt cũng có

vài người, nhưng không biết tại sao, thấy Mạnh Thừa Kiệt, cô giống như

trở lại tuổi mười bảy ngây ngô, khiến cô thấy mình thật ngốc nghếch.

Bởi vì cô vụng trộm thầm mến người con trai trước mặt, cô nhanh chóng bị

làm cho bối rối, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ miễn cưỡng cười

với anh một cách lễ độ.

Cô vội vã đặt ly trà vào xuống

dưới bình, ban đầu dự định ấn nước ấm, nhưng không cẩn thận ấn vào nước

nóng, sau đó lại càng không cẩn thận, tay phải ấn nút, để nước nóng dội

thẳng vào tay trái, thảm cảnh đã xảy ra như vậy….

“A!”

Tay trái của cô bị nước nóng làm bỏng, dù không đau lắm, nhưng cô vẫn

chảy nước mắt. Cô từ khi sinh ra đã hay khóc, nước mắt dường như lúc nào cũng chảy được, không chỉ khóc khi xem phim, đọc tiểu thuyết cũng khóc, cho là nhìn thấy một người ăn xin trên đường, cô cũng phải lén lau đi

một hai giọt nước mắt, mọi người đều nói cô tâm địa tốt, nên đặc biệt

cảm tình.

Mạnh Thừa Kiệt vội vàng đặt cốc cà phê xuống

đi tới, không nói gì liền cầm cổ tay cô, trước sự ngạc nhiên của cô, anh kéo cô đến trước bồn rửa tay, bật vòi nước, đặt bàn tay cô dưới làn

nước lạnh.

Cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, anh hẳn đã thấy bộ dạng ngu ngốc của cô rồi. Cô vừa thẹn vừa mắc cỡ, nước mắt càng rơi nhiều.

“Đau lắm sao?” Anh nhíu mày hỏi.

Lam Nguyệt lắc đầu, chính tại mình vô dụng, anh không cười cô thì sao cô lại khóc.

Mạnh Thừa Kiệt cho tay vào trong túi lấy khăn tay, đưa ra trước mặt cô. “Lau nước mắt đi!”

Anh cái gì cũng không nhiều lời, cũng không giễu cợt tính hay khóc của cô, một tay nắm tay cô, một tay cầm khăn.

Cô cúi đầu cầm khăn tay, không dám nhìn ánh mắt thâm sâu của anh.

Đây là lần đầu cô tiếp xúc với anh, nhưng hiển nhiên anh cũng không để tâm, bởi vì với bất cứ người phụ nữ nào, anh cũng đều làm như vậy…..

“Lam Nguyệt lại chọn bài hát đi, đừng có chỉ nghe như vậy!”

Tiếng Vạn Đại Phú kéo cô ra khỏi những suy nghĩ miên man, những người đồng

nghiệp nhiệt tình đưa danh sách bài hát đến trước mặt Lam Nguyệt.

“A…. Tôi không hát đâu.” Cô không còn nhớ đã bao lâu mình không nghe nhạc,

hiện tại lưu hành ca khúc gì, cô không hề có chút khái niệm nào.

“Có bao giờ hát hợp ca không?” Hà Tư Ngâm không buông tha cô.

“Đương nhiên, mình mỗi ngày đều hát với con mình.” A! Nếu không hát chắc không thể yên rồi. Lam Nguyệt đành nhận lấy tập dan


XtGem Forum catalog