
t lên, vụt chạy khỏi đó, cánh tay Khiết Luân như đờ đẫn giữa không trung
Chợt
Có vật gì đó rơi dưới đất
Khiết Luân cúi xuống lấy lên
Thì ra là một chiếc móc khóa
Nhưng...người trong hình chẳng phải là Âu Phong sao?
Không đúng!
Vì Âu Phong không thể nào là người ấm áp hiền hòa như vậy được
Chơi với Âu Phong từ nhỏ đến lớn, chẳng lẽ anh còn không hiểu con người Âu Phong sao?
Tuy khuôn mặt có giống thật nhưng chắc chắn đây không phải là Âu Phong
Vậy người này là ai?
Khiết Luân lật mặt sau, liền bắt gặp dòng chữ "Gửi tặng bảo bối của anh - Hàn Triệu Vỹ" kèm theo là bức hình của Uyển Tinh và người con trai có tên là Hàn Triệu vỹ đó
"Hàn Triệu Vỹ? Anh là ta ai? Rốt cuộc chuyện này là sao?"
Khiết Luân đứng chết lặng tại chỗ, không gian quanh anh dường như chỉ còn một màu đen u tối, cô tịch
Màn đêm đã buông xuống.
Không gian rất yên tĩnh, cây cối um tùm hai bên đường, cứ cách khoảng ba mươi mét là co một cái đèn cao áp, tuy nhiên ánh đèn vàng không thể xuyên qua được vòm cây rậm rạp, cho nên, hai bên đường vẫn là một màu tối đen yên tĩnh.
Uyển Tinh yên lăng đi trên con đường núi.
Bên đường, chỉ có bóng dáng cô đơn của cô.Gió nhè nhẹ thổi đến, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, chiếc váy trắng trông như lá hoa di tử.
Cô không thể nghĩ gì cả
Từ lúc nhìn thấy Âu Phong, thể giới của cô dường như điên đảo, trong đầu cô trống trải.Rõ ràng biết là anh ta không phải, rõ ràng biết là đó chỉ là một người trông rất giống, nhưng mà, cô vẫn không có cách nào tỉnh lại khỏi cơn mơ đó.
Cô yên lặng bước đi, đi qua một ngã rẽ, dưới ánh đèn là một bóng dáng cao cao, tuy nhiên cô không nhìn thấy.
"Uyển Tinh"
Giọng nói ấm áp
Cô ngơ ngác, quay người lại, nhìn vào đôi mắt đó, đôi mặt đẹp mê hồn. Dưới ánh đèn, thần thái đó có nỗi đau thâm trầm, anh ấy là Duật Khiết Luân
"......Anh....Sao lại ở đây?'
Uyển Tinh đứng trước mặt Khiết Luân, ngơ ngác nhìn anh.
Khiết Luân cười gượng
"Anh có chuyện muốn nói với em"
"Chuyện gì vậy"
Cô nhẹ giọng nói
"Em tiếp cận Âu Phong chỉ vì cậu ấy có khuôn mặt giống Hàn Triệu Vỹ đúng không?"
Uyển Tinh sững sờ nhìn anh, cô dường như đứng chết trân tại chỗ
"Anh...anh...."
"Anh đã biết tất cả mọi chuyện, về cái người tên là Hàn Triệu Vỹ đó và cả quá khứ của hai người...."
"Làm sao anh biết?"
Uyển Tinh dường như không còn bình tĩnh được nữa, cô nhìn anh đau đớn
"Anh tình cờ nhặt được chiếc móc khóa của em....và anh đã tìm hiểu mọi chuyện"
Khiết Luân đau đớn nắm chặt tay cô
"Uyển Tinh!"
Cô nhắm mắt lại, hít thở sâu, cố gắng bình tĩnh lại
"Xin lỗi, em đang rất hỗn loạn"
Cô bỏ tay ra khỏi tay anh.
Bầu trời đen kịt không có sao.
Dưới ánh đèn vàng vọt.
Bóng cây làm cho con đường núi càng trở nên u ám.
Uyển Tinh ngơ ngác nhìn Khiết Luân, gió thổi làm chiếc váy của cô tung bay, cơ thể mỏng manh dường như không thể đứng vững.
"Âu Phong có biết chuyện này không?"
"Không! Anh không nói cho cậu ấy biết"
"Cảm ơn anh!"
"Nhưng mà, không thể cứ giấu mãi thế này, Âu Phong chắc chắn sẽ biết thôi."
"Không! "
Cô lắc đầu
"Anh ấy sẽ không biết, chỉ cần em không nói, anh không nói."
"Em có thể giấu bao lâu?"
"Có thể giấu bao lâu thì giấu bấy lâu "
Ánh mắt cô kiên quyết, như có thể bất chấp tất cả.
"Uyển Tinh, em tỉnh lại đi có được không?"
Khiết Luân lắc mạnh vai cô
"Cậu ấy không phải là Triệu Vỹ, mặc dù cậu ấy có khuôn mặt giống Triệu Vỹ đi chăng nữa , cậu ấy cũng không phải!"
"Anh ấy là Triệu Vỹ!"
Cô cắn chặt môi.
"Không phải! Cậu ấy là Đàm Âu Phong, cậu ấy không phải là Hàn Triệu Vỹ! "
Khiết Luân hét lớn
"Cầu xin em hãy tỉnh lại đi được không?! Tên của cậu ấy là Đàm---------Âu--------Phong! "
"Anh ấy là Triệu Vỹ............"
Uyển Tinh bịt tai lại hét lên tuyệt vọng.
"Lẽ nào em điên rồi à?Thật sự điên rồi à?! Khuôn mặt cậu ấy chỉ giống Triệu Vỹ thôi mà, trái tim cậu ấy vẫn là của Đàm Âu Phong, một trái tim lạnh lùng băng giá chứ không phải ấm áp như Hàn Triệu Vỹ kia, dòng máu chảy trong người cậu ấy là dòng máu của Đàm gia, cậu ấy và Hàn Triệu Vỹ không có liên quan gì cả, cho dù khuôn mặt có giống đi chăng nữa..."
"Đừng nói nữa-----"
Cô dùng hết sức hét lên, âm thanh xuyên qua màn đêm, cây cối hai bên đường xào xạc kêu.Sau đó, cô bắt đầu run rẩy, run rẩy cố gắng thoát khỏi đôi tay anh, run rẩy lùi lại đằng xa.
Trong màn đêm yên lặng.
Thân thể cô run rẩy giống như một đứa trẻ bị ốm.
Cô run rẩy lùi lại phía sau một bước.
Hai bước.
Ba bước.
Gió đêm thổi đến, cây cối vẫn xào xạc kêu.Sắc mặt cô nhợt nhạt, giọng nói lại còn nhẹ hơn cả gió đêm
"Nếu như.....anh ấy không phải là Triệu Vỹ.....em phải làm thế nào?"
Khiết Luân kinh ngạc nhìn cô
"Uyển Tinh...."
Trong mắt của Uyển Tinh như có sương mù, chiếc váy của cô trắng như trong suốt, cả người cô hình như có thể ngay lập tức tan biến trong màn đêm.
"Nếu như trên đời nay không còn Triệu Vỹ nữa, thế thì, có phải sẽ chỉ còn em cô đơn một mình không?"
Giọng nói nhè nhẹ.
Giọng nói nhè nhẹ trong làn gió đêm yên lặng.
"Nếu như trên đời này chỉ còn một mình em, em sẽ phải đi đâu đây?"
Uyển Ti