
Đây là con phố buôn bán
cũ rất phồn hoa trong cái thành phố cũ kỹ này, mọi thứ được trưng bày với màu
cổ, hương cổ, cũng chính nó là người chứng kiến thời khắc thành phố cổ này trở
thành thành phố quốc tế hóa. Những kiến trúc cũ loang lổ in đậm dấu vết của
lịch sử, nặng nề mà trầm lắng khiến người ta bồi hồi nhớ lại những khoảng thời
gian đã qua. Văn phòng Tần Phóng là ngôi nhà hai tầng mô phỏng kiến trúc cổ nằm
ở đầu phố.
Phố cổ tấc đất tấc vàng, tiền thuê phòng ở đây đắt tới mức khiến người ta phải
lè lưỡi, giống như văn phòng thiết kế mang đậm cảm giác hiện đại này nên xây
dựng ở khu chung cư mới thì phù hợp hơn. Để tránh cho thành phố này phát triển
quá mức mà mất đi nét đẹp vốn có, nhiều năm gần đây chính phủ không ngừng đầu
tư phát triển khu chung cư Đông Hải. Nhiều chuyên gia trong thành phố dự đoán
trong tương lai khu chung cư mới này sẽ là mảnh đất vàng của thành phố, vì vậy
nhiều công ty lớn, các khu nhà ở kiểu mới lần lượt kéo nhau ra khu chung cư
mới.
Có điều đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Nhan Nặc lựa chọn nơi này
để xin việc, cũng may cô đang sống trong một ngôi nhà kiểu cũ ở gần đó, nếu làm
việc ở đây thì hằng ngày cô không cần lãng phí ba, bốn tiếng đồng hồ đi lại. Cô
sửa sang lại quần áo một chút, hít một hơi thật sâu rồi chầm chậm bước vào.
Văn phòng này chia làm hai tầng, phòng hội nghị ở cuối hành lang dài và sáng
sủa, hai bên là cửa kính chạm đất, mọi thứ bên trong chỉ cần liếc cái là thấy
ngay. Cả khu làm việc được bày trí theo phong cách rất hòa nhã, bàn làm việc
của mỗi người đều có điểm đặc sắc riêng, hoặc là đặt vài chậu cây nhỏ, hoặc là
treo tranh sặc sỡ, hoặc là bàn ghế không phù hợp với cá tính, mới nhìn có thể
cảm thấy lộn xộn nhưng đâu đâu cũng thể hiện nét cá tính, trên gương mặt những
người làm ở đây cô không hề nhìn thấy sự áp lực, căng thẳng, dè dặt, mà còn cảm
thấy họ tự do tự tại như chính trong ngôi nhà của mình.
Nhan Nặc nghĩ, làm việc ở đây chắc chắn sẽ rất thoải mái.
Nhưng nhìn quần áo của mình, cô lại buồn bã nghĩ lần nộp đơn này lành ít dữ
nhiều, bộ quần áo màu xám nhạt của cô nghiêm túc tới mức cứng nhắc, không hề
hợp với phong cách thoải mái nơi đây. Có điều khi cô bước vào phòng hội nghị
chờ phỏng vấn thì thấy một hàng dài ăn mặc chỉnh tề, cô cũng bớt căng thẳng,
hóa ra mọi người đều rất cẩn thận.
Cô gần như là người cuối cùng tới đây, nhìn qua một lượt thấy người tới phỏng
vấn phân nửa là con gái, có vài người vui vẻ lại thêm phần lo lắng khi nói
chuyện với nhau, có vài người với gương mặt già dặn nhìn đăm đăm, tỏ vẻ rất
trang trọng. Nhan Nặc cảm thấy mình là người thoải mái nhất, công việc vốn là
giúp bản thân có gì đó để làm, được hay không cũng do ý trời.
Khoảng năm phút sau, có một người cao gầy bước vào, vừa vào đã khiến mọi người
“sáng mắt”, quả đầu tổ chim rất bắt mắt, áo sơ mi xanh trắng, quần soóc ka ki
và một đôi xăng đan giản dị, nhìn có vẻ rất bụi, người ấy còn rất trẻ. Cậu ta
cầm một tập tài liệu, vừa bước vào đã khiến cả phòng im lặng.
“Mọi người đến đủ rồi chứ? Chúng ta sẽ kiểm tra viết trước.” Chàng trai này vốn
muốn chau mày bóp miệng để nghiêm túc một chút nhưng ai ngờ vừa liếc nhìn đề
bài một cái cậu ta liền phì cười: “Trời ạ, người ra đề đúng là thiên tài”, sau
đó vui vẻ phát cho mỗi người một tờ.
“Hai mươi phút sau tôi quay lại thu bài, mọi người cứ cân nhắc mà làm.”
Nói xong, cậu liền ra ngoài. Thực sự nếu chăm chú lắng nghe hai từ “cân nhắc”
thì cảm thấy ý nghĩa của nó rất sâu xa.
Đề vừa phát ra đã khiến cả phòng hội nghị râm ran, dù quen nhau hay không họ
cũng chụm đầu lại thì thầm.
“Đây là đề kiểm tra viết? Tôi đi làm lâu như thế, chưa bao giờ nhìn thấy cái đề
nào như thế này! Không phải che mắt người khác đấy chứ, hay là... Đây là tiêu
chuẩn kiểm tra, đánh giá nhân tài mới được nghiên cứu sao?”
“Tôi cũng chưa thấy bao giờ, tôi nghĩ chắc là kiểm tra khả năng ứng biến và EQ
của chúng ta.”
“Ôi trời ơi! vẫn còn thể loại kiểm tra ứng tuyển viết tay!”
“...”
Những lời bàn luận không ngớt, khả năng liên tưởng và phỏng đoán được mở rộng
hết sức.
Nhan Nặc ngồi cuối cùng, nên đương nhiên là người cuối cùng nhận được đề kiểm
tra đang được thảo luận râm ran này. Đề đến tay, cô cẩn thận cúi xuống nhìn,
đập vào mắt là kiểu viết chữ thảo bay lượn, trong đó chỉ có ba câu hỏi:
Bạn
có đủ nghị lực chứ?
Khả
năng chịu đựng của tim bạn tốt chứ?
Khả
năng chịu chấn động của màng nhĩ tốt chứ?
Cô sững người, đưa mắt nhìn xung quanh, lẽ nào mình
vào nhầm chỗ? Cô bước vào vườn bách thú và đang ứng tuyển vào vị trí người dạy
thú?
Cô nghĩ một lát rồi ghi đáp án vào phần đề trống: Đủ, tốt, tốt.
Nhanh chóng đặt bút xuống, lúc đó cô mới phát hiện ra xung quanh vô cùng yên
tĩnh, những ứng viên khác đang tranh thủ từng giây từng phút để viết, một số
người viết đầy một mặt giấy chỉ trong vòng mấy phút.
Chỉ ba câu hỏi đơn giản thế cần phải viết dài và lâu như vậy sao? Những người
này hình như đã viết lại tất cả cuộc sống của mìn