
ng hề khách khí: “Vì sao tôi
không được?” Giọng cô lạnh lùng, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào Tần Phóng,
chăm chú lắng nghe, giọng nói có chút bực bội. Cô chau mày, con người này quá
võ đoán, cô không hề thích.
Phương Lỗi ngay lập tức lên tiếng: “Nhan Nặc, cô đừng để ý, công việc của Tần
Phóng nhiều nên thường xuyên giở chứng. Hay là cô giúp cậu ấy pha cốc cà phê
cho tỉnh táo. Đúng rồi, cho một phần tư túi đường.” Phương Lỗi nhắc nhở Nhan
Nặc về thói quen của Tần Phóng.
Tần Phóng ném bút sang một bên, bắt đầu trận mắng mới: “Cậu nói ai hay giở
chứng?”
Nhan Nặc nhìn Tần Phóng, không nói câu nào, đi về phía phòng trà.
Nhan Nặc đi rồi, Phương Lỗi mới tìm một chỗ rồi ngồi xuống, cười gian như một
chú hồ ly, khác hẳn với vẻ đạo mạo trước mặt người khác, vẻ anh minh anh đều
giấu đằng sau gọng kính. Anh chậm rãi đáp: “Sếp à, không phải cậu luôn muốn làm
quen với chủ nhân của “Trái tim ấm áp” sao? Bây giờ người ta tới rồi cậu lại
muốn đuổi đi, đến lúc hối hận thì đừng có gào tên tôi, tôi - không - chịu -
trách - nhiệm!”
“Cái gì? Cậu nói cô ấy...
chính là cô ấy?” Tần Phóng há hốc miệng ngạc nhiên, xoay ghế da sang hướng
khác, đôi mắt có thần chăm chú nhìn Phương Lỗi để tìm câu trả lời.
Phương Lỗi gật đầu: “Cậu thừa biết là khả năng nhìn người của tôi không tồi mà,
tôi nhìn người không sai đâu, chắc chắn là cô ấy, ngay cả ngữ điệu khi nói
chuyện cũng giống nhau. Chỉ là tôi cảm thấy lần này cô ấy thiếu chút gì đó...”
Anh ngửa người ra ghế, ánh mắt có vẻ sắc bén của người làm kinh doanh, ngoại
hình không được coi là đẹp trai nhưng lúc nói chuyện luôn khách khí và gây
cười, phong độ ngời ngời, luôn khiến người khác phải tin vào những lời anh nói.
Nếu nói Tần Phóng là linh hồn của văn phòng thì Phương Lỗi chính là giá đỡ của
văn phòng. Anh có khả năng nhìn là không quên, ứng phó linh hoạt nên luôn mang
lại nhiều cơ hội phát triển cho văn phòng này.
Ánh mắt xa xăm của Tần Phóng dừng lại ở các tác phẩm anh đã đoạt giải đang treo
trên tường, im lặng một hồi, không biết đang nghĩ gì nữa, hồi lâu sau mới chậm
rãi lên tiếng, ngữ khí đã không còn chút phóng khoáng như ban nãy nữa: “Cô ấy
thiếu tình cảm.”
Trực giác mách bảo anh rằng cô ấy của hiện tại sẽ tuyệt đối không thể nói những
lời như khi đó. Ánh mắt cô ấy quá lạnh lùng, chỉ lúc tức giận mới có chút xao
động.
Phương Lỗi đồng ý với Tần Phóng: “Được rồi, mặc dù là tình cờ gặp nhưng dù sao
cậu cũng gặp được người ta, coi như may mắn không bạc đãi số mệnh rồi. Nếu cậu
thực sự không hài lòng thì không cần thuê cô ấy nữa, dù sao làm trợ lý của cậu
mà khiến cậu không thích thì công việc cũng khó triển khai.” Công ra công, tư
ra tư, anh phân định rất rõ ràng, chỉ là anh biết rõ Tần Phóng sẽ không từ
chối.
Quả nhiên Tần Phóng nặng nề đáp: “Được rồi, nhận cô ấy.”
Lúc này Nhan Nặc đã tới phòng trà và pha cà phê rất thành thục. Cô dám ở lại
không phải vì công việc này mà là vì muốn chứng minh câu nói: “Cô này không
được” là sai. Cô vô cùng phản cảm với bốn từ đó. Xét ở một góc độ nào đó, cô là
người cố chấp tới mức người khác phải tức giận.
Pha xong cốc cà phê, cô pha tiếp một cốc trà cho Phương Lỗi. Ban nãy cô để ý
thấy văn phòng của anh có dụng cụ pha trà và sách về trà, chắc chắn anh là một
người yêu trà. Khi cô bước vào phòng của Tần Phóng thì hai người họ đã nói xuôi
xuôi chuyện rồi.
Phương Lỗi nói: “Trà ngon, được lắm.” Uống ngụm trà ấm nóng, ngọt ngào anh càng
cảm thấy sự cẩn thận của Nhan Nặc. Có thể cô chính là người sẽ phá vỡ lời
nguyền hai tháng ở đây.
“Không phải vẫn thế sao, có phải là chưa bao giờ uống đâu.” Tần Phóng nhất định
không chịu nói mấy lời dễ nghe, nhưng anh vẫn uống liền mấy ngụm, thức mấy đêm
liền nên tinh thần và sức lực của anh đã cạn kiệt. Lát sau, anh nói với Phương
Lỗi: “Thiết kế chủ yếu trong đề án của Hạo Thiên tôi làm xong hết rồi, phần còn
lại cậu bảo bọn họ làm tiếp, tôi về ngủ một giấc đã.”
Anh cầm áo khoác và chìa khóa xe rồi đứng dậy, nói với Nhan Nặc: “Cô giúp tôi
thu dọn mọi thứ”, sau đó cao ngạo bước đi.
Nhan Nặc không kịp phản ứng, chỉ thấy Phương Lỗi cười hớn hở đứng dậy vỗ vai
cô: “Nhan Nặc, chúc mừng cô trở thành thành viên của chúng tôi, tôi tin cô sẽ
thích nơi này.”
Thế là cô trở thành một phần của “Văn phòng Tần Phóng”.
Lúc thực sự làm trợ lý cho Tần Phóng rồi cô mới hiểu câu nói: “Được đánh giá
tốt nhất trong giới” có ý gì. Tần Phóng từng học thiết kế tại một trường danh
tiếng ở nước ngoài, nhiều lần đoạt giải cao trong các cuộc thi thiết kế quốc
tế, trở về nước chỉ trong hai năm đã đặt ra một hướng mới cho giới thiết kế.
Những người có tiền đều thế, không sợ tiêu tiền mà chỉ sợ người khác nói mình
lạc hậu, quê mùa. Vì vậy họ không tiếc công ném tiền để nâng cao “phẩm vị” của
mình. Thậm chí, nhiều người ở nước ngoài nghe danh còn tới mời anh thiết kế nhà
cửa. Đương nhiên, việc nhận lời còn phụ thuộc vào tâm trạng của Tần đại gia và
người đó nhìn có vừa mắt hay không.
Nếu ở thời xưa, chắc chắn Tần Phóng là một hung quân, anh mang họ Tần quả không
sai. Mới