
tiếp xúc mấy ngày cô đã biết vì sao những người trợ lý trước đây làm
việc chẳng được bao lâu, bởi vì người đàn ông này thực sự rất hay giở chứng,
soi mói và yêu cầu quá cao, làm một đề án thì bắt cả nhóm phải thức đêm cùng
mình, một ngày không thiếu tiếng sư tử gầm, cho đến khi có một kế hoạch hoàn
hảo mới được nghỉ.
Cấp dưới của anh sau lưng đều gọi anh là sếp hung quân, đương nhiên, ở văn
phòng này anh to nhất, không ai dám gây chuyện với anh, ngoài Phương Lỗi thỉnh
thoảng đi “Vuốt râu hùm”, người lạ miễn lại gần. Có điều cô là trợ lý của anh,
muốn tránh cũng không được. Bản thân cô là người nghĩ sao làm vậy, tiếng gầm
của Tần Phóng không có chút uy lực với cô, bây giờ một ngày không thấy anh nổi
cáu cô lại thấy không bình thường, có lẽ trong mỗi người đều có gien chịu nhục.
Vì thế ở văn phòng Tần Phóng, Nhan Nặc đã tạo nên một câu chuyện cổ tích: suốt
một tháng ròng không hề khóc, không hề oán giận, còn hung quân vẫn gầm thét
không ngừng nhưng cũng không thấy đòi đổi người.
Sau khi điều tra, nghiên cứu nhiều mặt, bọn họ quyết định sẽ mở bữa tiệc chào
mừng người mới cho Nhan Nặc vì từ trước tới giờ chưa có cơ hội làm vậy.
Hôm mở tiệc chào mừng, Tần Phóng có việc riêng nên sau khi tan ca Phương Lỗi
kéo cả nhóm tới quán bar Thời gian cũ trong một góc phố cũ.
Chủ quán bar quen biết Nhan Nặc, nhiệt tình đón tiếp: “Hi, lâu lắm không gặp
cô.”
Nhan Nặc vuốt lại tóc mái rồi cười nói với ông chủ: “Vâng, tôi chuyển việc rồi,
cũng khá bận.” Bận phục vụ tên sếp hung quân luôn bất thường, cô không có thời
gian nghĩ ngợi gì nữa, không cần phải dùng chất cồn để khiến bản thân tê liệt
nữa.
Ông chủ tỏ vẻ hiểu biết, khách khí hỏi: “Đây đều là đồng nghiệp mới của cô à?
Tình cảm tốt đấy, tôi sẽ giảm giá tám phần trăm, cứ vui vẻ đi.”
Sau đó, bọn họ thuê trọn một phòng. Hôm nay, những người trẻ tuổi chơi rất
hăng, luôn miệng gọi “chị Nhan, chị Nhan”.
Nhan Nặc đến từ một thị trấn nhỏ vùng Giang Nam, mang tính cách nhẹ nhàng mà
chỉ người vùng Giang Nam mới có, nói chuyện nhỏ nhẹ, ấm áp, ngoại hình nhỏ
nhắn, đáng yêu. Thực sự không ai nhận ra cô đã hai mươi bảy tuổi, còn nhiều
tuồi hơn một số người trong văn phòng này, ví dụ như Ninh Hiểu Quang, anh chàng
đầu tổ chim cô gặp hôm phỏng vấn. Sau khi đã thân thiết, những người nhỏ tuổi
hơn đều gọi cô là chị Nhan, người lớn tuổi hơn thì gọi là Nhan Nặc.
Văn phòng Tần Phóng luôn tràn đầy sức sống và sinh lực, ở đây không thể thiếu
được những con người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết này. Có nhiều người trình độ học
vấn không cao nhưng làm việc rất xuất sắc, ví dụ như Ninh Hiểu Quang, chỉ tốt
nghiệp cấp ba nhưng là cao thủ thiết kế web, hay Phương Lỗi cũng chỉ tốt nghiệp
một trường đại học bình thường. Phương Lỗi nói đúng, Nhan Nặc sẽ thích nơi này,
bọn họ đều làm việc và sống vui vẻ, có áp lực chẳng qua cũng là động lực để
tiến bộ mà thôi.
Cô cười nhiều hơn, ngay cả bà chủ nhà cũng nói dạo này thần sắc cô khá lên
nhiều rồi.
“Ninh Hiểu Quang, mau tới biểu diễn một đoạn nào.”
Đám đông bắt đầu sôi nổi, làm việc ở đây một thời gian Nhan Nặc mới biết cậu
thanh niên có nụ cười ngốc nghếch này chính là cây hài của văn phòng, còn có
thể nói tương
thanh [Một môn nghệ thuật hát nói dân gian của Trung Quốc'> vô cùng sinh động. Còn Chú cừu non đại
chiến hung quân là vở kịch gần đây rất
được hoan nghênh của cậu.
Chú cừu non chính là Nhan Nặc, còn hung quân thì không phải nghi ngờ gì nữa,
chính là con sư tử suốt ngày gầm rú - Tần Phóng.
Vở kịch này mới diễn đã được đánh giá cao.
Hôm đó, Ninh Hiểu Quang vốn định đưa một bản kế hoạch cho Tần Phóng, ai biết
được đúng lúc gặp Tần hung quân đang nổi khùng. Không biết ai đã chọc giận anh,
cũng không biết là lần thứ mấy anh làm khó Nhan Nặc, nói chung nếu không phải
chê cà phê quá nóng thì sẽ chê quá ngọt, còn sự thực là nổi giận vô cớ. Trong
thời gian ngắn Nhan Nặc đã ra vào mấy lần. Còn Ninh Hiểu Quang không có gan dẫn
xác vào chỗ chết, đang định chuồn thì nghe thấy một đoạn đối thoại kinh điển.
“Tổng giám đốc Tần, mặc dù tiền điện, tiền nước, tiền tài liệu đều do anh trả,
thế nhưng cũng không thể quá lãng phí, đúng không?”
“Nhiều lời. Cô không muốn làm việc nữa đúng không?”
“Tổng giám đốc, tôi sự anh uống quá nhiều sẽ chướng bụng, mặc dù về đạo lý mà
nói miễn cưỡng một chút cũng có thể coi là bị thương vì công việc, nhưng vì
điều này mà vào bệnh viện thì cũng không hoành tráng lắm.”
“Cô biến ra ngoài!”
Nói xong, Nhan Nặc ra ngoài thì gặp ngay Ninh Hiểu Quang. Cậu nhìn vào trong
phòng hỏi: “Chị Nhan, sếp lại ra uy à?”
“Không sao, sếp của các cậu gần đây bị rối loạn nội tiết, chắc là do uống quá
nhiều cà phê.”
Tiếp sau đó có tiếng ném đồ đạc ầm ầm trong phòng.
Đi được hai bước, cô quay sang nói với Hiểu Quang: “Để đồ trên bàn chị đi, chị
sẽ đưa cho sếp sau.”
Thấy Hiểu Quang vẫn không yên tâm, Nhan Nặc dịu dàng cười nói: “Yên tâm đi, sếp
không phanh thây chị đâu.”
“Chị Nhan vạn tuế!”
Từ đó, dưới sự tuyên truyền rất sinh động của Hiểu Quang, Nhan Nặc đã trở thành
đấng