
i tức giận khi không vui rồi lại dỗ dành cô, ở bên anh cô được là chính mình.
Cuối tháng mười hai không khí tết sôi động trên khắp các đường phố Hà Nội. Đêm ba mươi tết, Khánh Đan không cùng gia đình đón giao thừa ở nhà mà đi xem pháo hoa cùng Hải Nguyên và nhóm bạn thân. Giây phút giao thừa, tiếng pháo hoa vang lên giòn giã, ánh sáng lung linh, anh nắm tay cô, hơi ấm từ tay anh truyền sang tay cô làm trái tim cô ấm áp bình yên lạ thường, anh quay sang nìn cô mỉm cười, cô cũng nhìn anh và cười rồi anh cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn dịu dàng, cô khẽ đẩy anh ra: “Rất nhiều người ở đây đấy!”
“Anh không quan tâm” Anh nói rồi tiếp tục hôn cô, một nụ hôn ấm áp giữa đêm đông giá lạnh, giữa hàng trăm người ở đó và trong những giây phút khởi đầu của năm mới, anh muốn nói với cô rằng dù bất cứ nơi đâu, khi nào anh vẫn sẽ bên cô, yêu thương cô, tình yêu của anh mãi mãi không thay đổi.
“Khánh Đan, muốn đi sang Pháp không?” Hải Nguyên từ bên ngoài bước vào ngồi trên giường nhìn cô đang ngồi trên bàn viết viết gì đó. Cô nghe anh nói dừng viết quay lại nhìn anh đáp:
“Sang Pháp ư, tại sao tự nhiên cậu lại muốn sang Pháp?”
“Thì muốn đưa Khánh Đan đi chơi, hì”
Thế là với ý muốn trong phút chốc, mùng bốn tết Hải Nguyên đưa Khánh Đan sang Pháp chơi. Ở Việt Nam không khí tết tưng bừng nhưng Pháp thì vẫn vậy, tết dương đã qua khá lâu, dư âm tết không còn nữa, chỉ còn cái lạnh giá của mùa đông nhưng không vì thế mà khiến cho hai con người đang yêu nhau kia giảm đi nhiệt huyết đi chơi. Hải Nguyên đưa cô đi khắp nơi, những vùng đất cô chưa từng đi qua nhưng với anh thì khá thân thuộc, trước đây ở bên Mỹ anh thường xuyên sang Pháp và cũng có rất nhiều bạn ở bên này. Sau khi rời khỏi sân bay Hải Nguyên đưa Khánh Đan đến nhà một người bạn, đứng trước biệt thự sang trọng vùng ngoại ô cô tò mò hỏi anh:
“Đây là đâu? Không phải chúng ta sẽ đến khách sạn sao?”
“Cậu lại muốn đến khách sạn sao?” Hải Nguyên nhìn Khánh Đan cưới đắc ý trêu cô, cô đỏ mặt tức giận đánh vào vai anh mấy cái. Anh không cười nữa mà giải thích: “Đây là nhà đứa em tớ, quen biết từ nhỏ, biết cậu không thích ở khách sạn nên đã báo trước với nó là mình sẽ đến. Mà nếu có một cô bạn gái chơi cùng chắc cậu sẽ thoải mái hơn.”
Cô cảm động nhìn anh mà không biết phải nói sao. Cánh cửa nhà được mở, một cô gái khá xinh chừng tuổi hai người bước ra nhìn thấy Hải Nguyên liền chạy đến ôm anh một cái và nói bằng tiếng Pháp: “Lâu lắm rồi không gặp, nhớ anh chết đi được, haha…”
Hải Nguyên cũng cười và nói với cô ấy: “Biết cô nhớ anh rồi, thôi buông ra đi không có người ghen bây giờ.” Câu sau anh lại cố tình nói nhỏ chỉ đển cô gái nghe thấy. Cô gái buông Hải Nguyên ra nhìn Khánh Đan bằng ánh mắt dò xét một lúc rồi mới cười nói bằng tiếng Việt lơ lớ:
“Rất vui được gặp bạn, bạn là Khánh Đan phải không? Mình là Linda.”
Khánh Đan tuy không rõ cô bạn nhìn mình với ánh mắt đó suy nghĩ điều gì nhưng cô cũng mỉm cười nhìn cô ấy: “Mình cũng rất vui được biết bạn, Linda.”
“Bạn sang đây lần đâu tiên phải không? Hôm nay ở nhà nghỉ ngơi, mai mình sẽ đưa bạn đi chơi nhé, đảm bảo bạn sẽ thích mê!” Linda khoác tay Khánh Đan có vẻ rất thân mật đưa cô vào nhà, Khánh Đan nhìn xung quanh căn nhà trang trí rất đơn giản nhưng sang trọng và rất ấm áp dù nhiệt độ ngoài trời bây giờ xuống đến không độ. Trên chiếc bàn ở phòng khách đã chuẩn bị khá nhiều đồ ăn nhẹ.
“Khánh Đan chắc đói rồi hả, mình chuẩn bị ít đồ ăn nhẹ nhưng không biết bạn thích ăn gì nên mua tất về đây cho bạn chọn, hì.”
Khánh Đan thấy cô bạn này rất hiếu khách nên trong lòng cô cũng có chút cảm động: “Cảm ơn bạn.” cô cười rồi lấy đại một chiếc bán lên mếm thử, hương vị của nó rất đặc biệt. Hải Nguyên cũng ở gần đấy và nhấc một cái bánh lên vừa ăn vừa nói: “Cô không cần thiết phải như vậy đâu, Khánh Đan không phải trẻ con, làm thế người ta ngại đấy, ha ha!”
Linda cũng tru miệng lên nói với anh: “Tại anh không báo sớm đấy, lúc em gọi lại thì điện thoại anh tắt máy rồi!”
“Ờ lúc đấy anh mới quyết định đi rồi gọi cho cô ngay đấy! Thôi, đi tắm cái, hai người cứ trò chuyện.” nói rồi anh quay sang nháy mắt Khánh Đan một cái, Khánh Đan cũng nhìn anh cười không nói gì.
“Hay bạn cũng lên tắm rùi nghỉ ngơi đi, lát nữa đến bữa tối mình sẽ gọi.” Linda nói với Khánh Đan rồi cùng Khánh Đan lên phòng.
Khánh Đan tắm xong rồi năm trên chiếc giường ấm áp và ngủ quên mất từ lúc nào, lần đầu tiên ngồi máy bay đi xa vậy nên cô cũng thấy mệt mỏi, khi tỉnh giấc đã thấy Hải Nguyên ngồi bên cạnh đang chăm chú nhìn vào máy tính. Thấy cô dậy anh nói: “Dậy rồi hả? Ngủ say như heo con ý nhỉ!”
“Cậu lại bắt đầu rồi đấy!” Cô lườm anh một cái rồi ngồi dậy. “Mấy giờ rồi?”
“Bốn giờ chiều rồi.” Giọng anh đều đều, khi nghe anh nói vậy cô trợn mắt kêu lên:
“Thôi chết, muộn thế cơ à, tớ quên chưa gọi điện về cho mẹ.” Nói rồi cô lao xuống giường ra bàn tìm điện thoại trong túi sách. Thấy vậy, Hải Nguyên cười bảo:
“Tớ gọi cho mẹ rồi, bảo cậu mệt nên đã ngủ, không phải gọi nữa đâu.”
“Sao cậu không nói sớm!” Khánh Đan quay lại mắng anh rồi đi lại phía giường v