Yêu Em Trọn Kiếp Không Phai

Yêu Em Trọn Kiếp Không Phai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323435

Bình chọn: 7.5.00/10/343 lượt.

h lùng dường như không hề thay đổi sau

một năm hôn mê trong bệnh viện. Anh nhìn cách bày trí trong các văn phòng trong

công công ty không khỏi ngạc nhiên. Không biết đây có còn là công ty của anh

không nữa, màu sắc đâu ra mà nhiều như vậy, hoa cũng xuất hiện ở khắp nơi. Mấy

cô gái nhìn thấy anh thì mặt xanh mét nhìn anh lại nhìn mấy chậu hoa trang trí

trên tường. Dương Hải Nguyên không thích hoa cũng không thích văn phòng trang

trí quá nhiều màu sắc, thế giới của anh chỉ có màu đen và màu trắng. Ai cả gan

thay đổi bài trí của anh?

“Chào tổng giám đốc!” Mọi người nhìn thấy anh đồng

thanh lên tiếng chào rồi lủi mất không ai dám tiến lại gần anh, chỉ sợ anh sẽ

bực mình nổi giận. Hải Nguyên gật đầu với mọi người rồi đi vào trong.

Qua cánh cửa kính trong suốt anh nhìn cô gái đang ngồi

trên chiếc ghế của mình đang cúi đầu đọc tập tài liệu trên tay, trên môi cô vẫn

thoáng hiện nụ cười hạnh phúc. Anh nhìn lọ hoa đỗ quyên được đặt trên bàn, nhìn

căn phòng mới mang phong cách của cô. Thực ra thì cũng không khó coi lắm, rất

có sức sống!

“Chào tống giám đốc.” Cô thứ kí e dè nhìn anh chào.

“Ừ, cô cứ làm việc của cô đi.” Anh đáp.

Cô gái mỉm cười rồi đi đến phòng tổng giám đốc gõ cửa:

“Chị Khánh Đan, tài liệu em đã mang đến rồi đây ạ!”

“Ừ, em mang vào đi.” Khánh Đan dịu dàng đáp.

Hải Nguyên thấy vậy nhíu mày.

Cô thứ kí đặt tập tài liệu lên bàn cho Khánh Đan rồi

nói nhỏ:

“Chị ơi tổng giám đốc Dương đến rồi, trông anh ấy có

vẻ không vui lắm khi nhìn thấy văn phòng thay đổi nhiều như này.”

Khánh Đan nhìn cô gái mỉm cười:

“Đây là văn phòng của chị, chị thích làm gì anh ấy

quản được à?”

“Chị không sợ anh ấy nổi giận ư? Ngày trước chỉ vì vài

thứ trong phòng tống giám đốc bị xê dịch mà nhân viên dọn dẹp đã bị mắng một

trận tơi bời đấy!”

“Vậy à?” Khánh Đan mỉm cười, đúng lúc đó Hải Nguyên

bước vào, Khánh Đan liền mỉm cười nói: “Ai dám tức giận bởi cách tranh trí văn

phòng của chị thế?”

Hải Nguyên nghe cô nói liền mỉm cười: “Ai mà to gan

vậy?”

Khánh Đan mỉm cười nhìn anh rồi nói với thư kí: “Em ra

ngoài đi, lát chị xem xong tài liệu thì chị mang ra cho.

Cô thư kí vâng dạ rồi đi ra khỏi phòng.

“Nghe nói anh rất bất mãn khi em biến văn phòng của

anh thành như này!”

“Anh không dám, em thích làm thế nào thì làm như vậy.”

Hải Nguyên mỉm cười rồi tiến lại ngồi bên cạnh cô vòng tay ôm lấy cô. Khánh Đan

lườm anh và đẩy anh ra:

“Đây là công ty đấy!”

“Cho bọn họ mười cái gan cũng không dám nhìn vào đây

đâu.” Hải Nguyên nói và ôm chặt cô hơn không cho cô thoát khỏi vòng tay của

mình.

“Anh nghiêm khắc với nhân viên quá đấy!”

“Không nghiêm không trị được.”

“Mà anh vừa bình phục đã đến đây làm gì, sao không ở

nhà nghỉ ngơi?”

“Thì nhớ em mà.”

Khánh Đan nghe anh nói khẽ bĩu môi nhưng ánh mắt lại

toát lên sự hạnh phúc.

“Đi, chúng ta về nhà thôi.” Hải Nguyên đứng dậy và kéo

cô ra khỏi ghế.

“Còn chưa tan ca mà.”

“Mặc kệ, cũng sắp tan ca rồi, hôm nay về sớm chút, anh

đưa em đến một nơi.” Không đợi sự đồng ý của cô anh liền kéo cô ra khỏi văn

phòng, cô cau mày nhìn anh nhưng vẫn bước theo anh.

“Tài liệu chị kí rồi, em tự vào văn phòng lấy nhé!”

Khánh Đan nói khi đi qua chỗ thứ kí, cô gái nhìn bóng hai người nắm tay nhau ra

khỏi công ty khuất dần khẽ mỉm cười. Cô làm việc ở đây mấy năm nhưng chưa bao

giờ cô thấy tổng giám đốc trong bộ dạng hạnh phúc như vậy, hạnh phúc của họ

thật khiến cô ngưỡng mộ vô cùng.

1.

Cầu hôn.

Hải Nguyên đưa Khánh Đan đến cô nhi viện. Dự án này

sau khi Hải Nguyên hôn mê, Khánh Đan vẫn cố gắng hoàn thành đúng thời hạn và

tiếp nhận trẻ mồ côi từ các nơi.

“Anh muốn đưa em đến đây ư?”

“Ừ, anh có một món quà tặng cho em. Em đứng ở đây đợi

anh một lát nhé!”

Hải Nguyên nói rồi đi vào trong, Khánh Đan nhìn theo

anh đi khẽ mỉm cười.

“Cô Khánh Đan, chú Hải Nguyên bảo chúng con gọi cô

vào.”

Khánh Đan nhìn một nhóm trẻ con đứng trước mặt mình,

bé trai thì mặc vest, bé gái mặc váy công chúa bất giác mỉm cười và đi theo bọn

trẻ. Cô cùng bọn trẻ đi đến một cái cây buộc toàn dây màu đỏ, lại gần hơn nữa

thì nhìn thấy những tấm ảnh chụp cô và anh treo trên cây, từ khi hai người quen

nhau đến bây giờ. Bé trai rút một dây vải đưa cho cô, trên đó có ghi: “Ngày hai

mươi tháng chín, lần đầu tiên gặp cô ấy, khuôn mặt ngố ngố nhưng rất đáng yêu!

Thỏ Ngố! haha” Khánh Đan mỉm cười rồi rút mội sợi khác xuống đọc.

“Ngày….Nhìn khuôn mặt tức giận của cô ấy thật đáng

yêu!”

“Ngày….Cô ấy bị ốm rồi. Ngồi ngắm cô ấy đang ngủ cảm

giác thật lạ. Nếu cứ chăm sóc cô ấy mãi như thế này cũng hay.”

Hóa ra hôm cô bị ốm vì ngã xuống bể bơi anh đã ngồi

bên cạnh cô cả ngày chăm cô. Nước mắt trên khuôn mặt cô bất giác rơi xuống.

Cứ như vậy, Khánh Đan rút từng dây xuống kiên nhẫn đọc

hết nó. Kỉ niệm của hai người như ùa về trước mặt cô, từ lần đầu tiên hai người

quen nhau, lần đầu tiên hai người cãi nhau, cùng đi chơi, cùng chia sẽ nỗi

buồn, niềm vui của cuộc sống. Từng chuyện, từng chuyện đều được anh ghi chép

lại, từng động tác của cô đều được anh chú ý. Nước mắt cô không


Polly po-cket