
ũng đã uống cạn một ly.
Cuối cùng người phụ nữ này uống say đến độ đi cũng không đi được, anh nâng cô lên, dìu về phòng.
Dường như vừa đặt người xuống giường cô đã ngủ mất rồi, cọ cọ mặt xuống ga
trải giường, dáng vẻ rất ngây ngô. Lý Thân Ninh khoanh tay đứng ở bên
giường nhìn rất lâu, thở dài, giúp cô cởi giày ra.
Cúi người
xuống đắp chăn cho cô, khoảng cách gần như vậy, hơi thở cô lại mang theo hương vị của rượu xông vào mũi anh, anh bị mê hoặc.
Nhất thời nảy sinh ý nghĩ xấu xa
Anh hôn lên đôi môi cô. Hết sức nhẹ nhàng, không hề quấy rầy giấc ngủ của
cô, trái tim anh lại đập loạn nhịp. Lý Thân Ninh không làm những điều
anh suy nghĩ, ngược lại tự bật cười lắc đầu, đứng dậy dời đi.
Tiếng cửa phòng khép lại.
Sau đó Tư Gia Di mở mắt.
Cảm xúc trên môi vẫn còn, mềm mại mà xa lạ. Không có tâm phiền ý loạn,
không có hoảng hốt luống cuống, trong lòng cô chỉ có trống rỗng.
***
Một giấc này, Tư Gia Di ngủ một mạch đến trưa. Mở mắt ra mặt trời đã lên cao.
Đồng hồ báo thức cài trong điện thoại của cô bị tắt, trên tủ đầu giường có một tờ giấy: Hôm nay cho cô nghỉ ngơi một ngày.
Là chữ viết của Lý Thân Ninh.
Tư Gia Di rời giường rửa mặt, nhìn thấy mình trong gương, sửng sốt một
chút, không kìm được đưa tay sờ sờ nên môi, cứ như vậy bị phiền muộn bao phủ.
Nhưng chỉ kéo dài trong vài giây, rửa mặt xong, trong lòng hóa thành mặt nước phẳng lặng.
Chưa ăn sáng, cô đã ra khỏi khách sạn chuẩn bị gọi xe đi thẳng đến nhà họ Phương.
Một chiếc xe đã chờ từ rất lâu.
Tư Gia Di nhận ra chiếc xe này, cảnh giác dừng bước lại.
Tình cảnh ngày hôm qua vẫn còn rõ mồn một trước mắt, hoang đường giống như ác mộng không thể tỉnh lại.
Lúc ấy lòng cô như lửa đốt chạy tới nhà họ Phương, ngồi trong phòng khách
nhà họ Phương chính là người đàn ông kia, nhìn thấy cô xuất hiện, hắn
cũng không ở lại lâu. Một lát sau, Tư Gia Di ngồi cạnh cửa sổ nhìn anh
ta đi ra khỏi tòa cao ốc, ngồi vào chiếc xe này
Vào giờ phút này, cửa sổ chỗ ngồi phía sau xe hạ xuống trước mặt cô, Diêu Tử Chính ở trong xe nói: "Tìm chỗ nào đó nói chuyện một lát, chúng ta cần phải nói chuyện."
Cô nhíu chặt lông mày, nói: "Tôi với anh không có gì để nói."
Dứt câu liền bước đi.
Nhưng câu tiếp theo vang lên bên tai khiến cô đứng im tại chỗ.
"Vậy đợi đến lúc tôi hành động, em nhất định sẽ hối hận." Diêu Tử Chính nở nụ cười tỉnh bơ.
***
Hai người vừa mới ngồi xuống phòng ăn, Diêu Tử Chính liền mở miệng: "Đa Đa phải được tiến hành làm điều trị tâm lý định kỳ, thời gian một lần
là 40 phút, chi phí cho một lần là 600 đôla, trong thời gian điều trị
tâm lý cần phải phối hợp với điều trị vật lý trị liệu, hơn nữa chi phí
mời bác sỹ điều trị trong thời gian dài rất lớn."
Biểu hiện của Tư Gia Di cũng rât bình tĩnh: "Hiện tại thu nhập của tôi rất cân đối."
"...."
"Hơn nữa, Đa Đa là con của tôi với Phương Tử Hằng, anh quan tâm làm cái gì ?!"
Nét mặt Diêu Tử Chính trở nên hung dữ.
Một giây đó, Tư Gia Di thực sự cảm nhận được cảm giác trả thù.
Diêu Tử Chính nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh, lấy ra một tập tài
liệu chuẩn bị trước đó đặt xuống bàn trà, đẩy tới trước mặt cô.
Cô nhìn mấy chữ "Thỏa thuận thay đổi quyền giám hộ", ngẩng đầu, sự cứng cỏi trên mặt bị đánh sụp: "Anh có ý gì ?!"
Anh ta không vội trả lời, lấy ra một chiếc hộp gấm, mở ra, đặt xuống bàn trà, lại đẩy tới trước mặt cô.
Đó là một chiếc nhẫn kim cương.
Diêu Tử Chính nói: "Chọn một trong hai."
Đây là anh ta cho cô lựa chọn, không có lựa chọn thứ ba.
Thấy cô mãi không trả lời, Diêu Tử Chính cũng không vội vàng ép buộc, chỉ nói: "Tôi có thể cho em thời gian suy nghĩ, chỉ là tôi cảm thấy trước đó cần phải nhắc nhở em - tôi không chờ đợi được lâu."
Diêu Tử Chính cầm chiếc khăn ăn lau lau khóe miệng, ra hiệu cho người phục
vụ, thanh toán xong, đứng dậy chuẩn bị đi. Mắt lạnh nhìn vẻ kiêu ngạo
của anh ta, ngoài việc cảm thấy không thể nào tin, cô không còn cảm nhận gì khác.
"Khoan đi đã."
Nghe thấy vậy Diêu Tử Chính dừng bước lại, nhưng cũng không có quay đầu.
Cô với anh ta chỉ là sự khinh thường, đứng dậy, đi đến bên cạnh anh ta, lập tức nói: "Anh không cần chờ, bây giờ tôi có thể lập tức nói cho anh biết. Cả hai điều đó tôi đều không chọn, anh còn thủ đoạn gì để đối phó với tôi, tôi mỏi
mắt mong chờ."
Nói xong liền bước đi, đi được vài bước nghĩ tới một chuyện, quay đầu bổ sung thêm: "Còn nữa, làm sao anh còn mặt mũi xuất hiện ở nhà họ Phương ?! Phương Tử Hằng chính là bị anh ép chết."
Mặc dù bề ngoài mạnh miệng, nhưng trong lòng lại càng lo sợ bất an, nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt trầm tĩnh của anh ta. Tư Gia Di rời khỏi quán cơm
Trung, chạy thẳng ô tô đến nhà họ phương.
Bà Phương rất bất ngờ: "Lúc này không phải là cháu đang làm việc sao ?!"
Cô miễn cưỡng cười cười: "Hôm nay cháu nghỉ phép."
Đa Đa ở trong phòng đang liều mạng hoàn thành tấm ghép hình chưa xong,
khuôn mặt nhỏ nhắn trẫm tĩnh cực kỳ giống người nào đó, nhìn cô không hề có cảm giác, thấy cậu bé hiếm khi chơi vui như vậy cũng không tới quấy
nhiễu, quay đầu tìm bóng dáng của Bà Phương.
Bà sai bảo mẫu đi