
gọt hoa quả, còn bà thì đang rót nước, cô nghĩ mỗi lần bản thân tới đây
bác phương đều nhiệt tình đón tiếp, có chút không đành lòng mở miệng.
Cầm ly nước trở lại phòng khách, bà nói: "Gia Di, đứng đó làm gì ?! Ngồi đi!"
"...."
Lúc này bà mới phát hiện vẻ mặt lúng túng của cô, liền hỏi: "Sao vậy ?!"
Tư Gia Di không khỏi liếc mắt nhìn về phía Đa Đa, cậu bé ngồi ở trên thảm, dường như không hề phát hiện cô đến, trong lòng cảm thấy đau đớn thê
lương, cắn chặt răng, lấy dũng khí nói với bà Phương: "Cháu muốn đưa Đa Đa về nước, cùng sống với cháu."
Trong nháy mắt vẻ mặt bà cứng đơ lại.
Suy nghĩ một lúc lâu, cô chỉ có thể nói: "Bác Phương, cháu xin lỗi."
Lúc này bà mới phản ứng lại, đem tất cả biểu hiện khiếp sợ cùng cảm giác mất mát kìm chế trong lòng: "Cháu định lúc nào thì dẫn thằng bé đi ?!"
Một bậc trưởng bối gượng cười, dáng vẻ miễn cưỡng, nhưng cuối cùng lại
thông cảm với cô, điều này càng khiến cô áy náy, khi nói những lời này
đã không dám nhìn thẳng mặt bà: "Càng nhanh càng tốt."
Từ trước tới giờ việc thay đổi hoàn cảnh sống đối với một đứa trẻ mắc
chứng tự kỷ là vô cùng nhạy cảm, lần này trước khi dẫn Đa Đa về nước, Tư Gia Di đặc biệt đến xin lời tư vấn của bác sĩ điều trị cho Đa Đa, bác
sĩ cũng không muốn cô làm như vậy, dù sao dễ dàng thích ứng với hoàn
cảnh mới, xem ra là rất khó khăn, tâm trạng thằng bé ít nhiều sẽ bị ảnh
hưởng. Nhưng cho dù như vậy cũng không thể làm cô dao động quyết định.
Bác sĩ rất là khó hiểu, nói: "Cô Gia Di, bệnh tình của Đa Đa đã có tiến triển, vào thời điểm quan trọng
như vậy hoàn toàn không thích hợp , cô cố tình muốn đưa cậu bé đi chỗ
khác, ít nhất phải đưa ra lý do thuyết phục cho tôi, nếu không với thân
phận là bác sĩ điều trị cho Đa Đa, tôi sẽ không đồng ý chuyển bệnh án."
Cô ngồi im vẻ mặt nghiêm túc, thái độ cương quyết đối diện bác sĩ, cuối cùng nói ra một lý do đã nghĩ trước đó, nói thẳng: "Quan hệ gữa tôi và ba của Đa Đa rất căng thẳng, nếu như tôi không đưa Đa Đa
về bên cạnh mình, rất có thể anh ta sẽ tới dẫn Đa Đa đi. Đây là tình mẫu tử, hy vọng bác sĩ có thể hiểu cho tôi."
Vị bác sĩ nhíu nhíu mày, đó là dấu hiệu sắp bị thuyết phục, cô trầm giọng, không ngừng cố gắng nói: "Xin bác sĩ hãy tin tôi, Đa Đa theo tôi về nước, tôi nhất định sẽ làm mọi
cách để cho Đa Đa được điều trị tốt nhất, nhà tôi cũng mới được sửa sang lại, tất cả đồ dùng và bày trí đều giống y hệt bên Singapore, tôi tin
rằng thằng bé sẽ thích ứng được, hơn nữa bây giờ công việc của tôi cũng
đã ổn định, có thể dành nhiều thời gian ở cùng Đa Đa, tạo cho Đa Đa một
không gian trưởng thành hoàn thiện."
Vị bác sĩ suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đồng ý ký tên lên giấy chuyển viện.
Lúc này Tư Gia Di mới thở phào một hơi, cầm giấy giấy chuyển viện đứng dậy: "Cảm ơn."
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Tư Gia Di còn phải đi làm visa, cô đã xin Lý
Thân Ninh nghỉ 10 ngày, để công ty phái người khác tạm thời nhận công
việc của người quản lý thay cô vài ngày, còn cô an tâm ở lại Singapore
làm xong xuôi toàn bộ thủ tục.
Bận rộn cho tới trưa, cô vẫn không có thời gian nghỉ ngơi, buổi trưa đi tới chỗ Lý Thân Ninh chụp hình cho tạp chí ảnh. Tạp chí ảnh chụp hình đã gần kết thúc, nhân viên làm việc
đang thu dọn thiết bị, anh ta cũng đã thay xong quần áo, đang cùng nhiếp ảnh gia ngồi trước máy tình nhìn những bức hình vừa mới chụp.
Tư Gia Di không bước qua quấy nhiễu nhiếp ảnh gia và Lý Thân Ninh, chỉ
đứng ở cánh cửa sau lưng nhìn chốc lát, tất cả được tiến hành theo trật
tự, tất nhiên cô vẫn lo nghĩ tới Đa Đa nhiều hơn, yên lặng quay đầu đi,
vừa liếc nhìn đồng hồ, xem chừng bây giờ đi tới nhà họ Phương, vẫn kịp
cùng ăn với cậu bé bữa trưa. Cô lấy ra chiếc hộp khóa xe tự động chuẩn
bị mở cửa xe, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, còn chưa
kịp quay đầu lại, đã bị người đằng sau kéo cánh tay trở lại.
Lúc này cô mới thấy rõ người đàn ông kéo cô đi về góc khuất, không phải là ai khác, chính là Lý Thân Ninh.
Đến góc khuất, anh buông cánh tay cô ra, dạy dỗ một trận: "Cô càng ngày càng giỏi, hôm nay mặt trời lên cao mới xuất hiện, ngày hôm
qua thì càng quá đáng hơn, cả ngày không thấy bóng dáng đâu."
Biết mình đuối lý, cô chỉ có thể vâng lời: "Tôi xin lỗi, nhưng thật sự là mấy ngày nay tôi có việc gấp cần giải quyết,
công ty sẽ cho người đến tiếp nhận công việc quản lý của tôi trong thời
gian này, anh yên tâm, sẽ không làm anh trễ nãi ..."
Lý Thân Ninh không hề thay đổi thái độ: "Từ lúc công ty chúng ta đổi chủ, cô liền bắt đầu trễ nải công việc. Nói
cho tôi biết, rốt cuộc cô có việc gấp gì cần phải giải quyết, nếu cô cứ
tiếp tục như vậy, đừng trách tôi đuổi việc cô."
Trong lòng Tư Gia Di đã thở dài lại thở dài, thật sự không thể thay đổi được tính
khí nóng nảy của anh ta, nhưng lúc này tâm tư cô đã sớm bay đến nhà họ
Phương rồi, làm gì còn có tinh thần đối phó với anh ta, chỉ một giây
thôi cô cũng cảm thấy rất lâu, mấy lần liếc trộm đồng hồ đeo tay.
Điều này càng khiến Lý Thân Ninh thêm căm tức, chỉ hận không thể nắm mặt cô
bẻ sang một bên, ép cô nhìn thẳng vào mìn