
ật cao, như sợ anh không nhìn thấy, anh hơi ngạc nhiên, sau đó khẽ mỉm cười.
Cô bảo mẫu đi mua đồ uống cho cô cũng về tới bàn, nhưng đồ uống không hợp
khẩu vị cô bé tí nào, Dao Dao không chút do dự chạy tới bàn Diêu Tử
Chính uống nước, những buồn bực trước đó đã sớm tiêu tan.
Nghe Diêu Tử Chính giới thiệu xong, đôi mắt to tròn của cô bé liếc qua liếc lại, nói ra một câu không đầu không đuôi: "Tôi với chú là bạn bè, cậu ta là con của chú, vậy có phải cậu ta nên gọi tôi một tiếng dì hay không ?!"
Dao Dao vừa cắn ống hút vừa nói, cảm thấy cực kỳ hài hước, nở nụ cười
'khanh khách' . Mặc dù Diêu Tử Chính gượng cười, nhưng tâm trạng hình
như rất tốt, còn cậu bé kia từ đầu tới cuối chỉ bưng ly nước núp ở một
góc, không nói tiếng nào, giống như không nghe thấy gì.
Cô bé hơi nổi giận, dù sao đi nữa trước giờ cũng không có ai dám coi thường mình, cô bé càng ức chế cậu ta càng hăng hái. Càng không để ý tới, cô lại
càng cảm thấy hứng thú với cậu ta: "Tôi tên là Lý Duệ Dao, người quen đều gọi tôi là Dao Dao, còn cậu ?!"
Lúc nói chuyện, cô không kìm được dịch người đến bên cạnh cậu ta, cả khuôn
mặt đều hướng về phía cậu ta, nhưng cậu ta lại càng dịch lùi vào trong
góc.
Diêu Tử Chính trả lời thay cậu bé: "Tên con chú là Tư Tuấn Đạc, cháu có thể gọi là Đa Đa"
Cô bé cảm thấy cậu Đa Đa này so với tính khí nóng nảy của cô còn đáng ghét hơn, nhăn mũi nhìn về phía Diêu Tử Chính, oán giận nói: "Cậu ta không hoan nghênh tôi."
"Chỉ là con chú không thích nói chuyện thôi." Diêu Tử Chính tập mãi thành thói quen, đưa mắt nhìn cậu bé kia, ánh mắt đó, so với vẻ mặt lúc đầu không có gì thay đổi, nhưng Dao Dao không
biết vì sao mình lại có chút ghen tỵ
Tuy rằng Diêu Tử Chính và Đa Đa đều không thích nói nhiều, là bạn chơi hợp tính nết, nhưng toàn bộ
cảm xúc của Dao Dao đều bị khuấy đảo, rốt cuộc vẫn là cảm giác hâm mộ
cậu bé có thể cùng người nhà tới chỗ này chơi đùa.
Mặc dù trước
đó không có hứng thú chơi các trò chơi, bây giờ cô lại muốn chơi thử một lần tất cả các trò chơi, mặc kệ việc Đa Đa không muốn tham gia.
Có rất nhiều trò chơi nguy hiểm hạn chế độ tuổi, đi chơi một lúc lâu, cuối cùng cô cũng tìm được một trò chơi khá kích thích không hạn chế độ
tuổi, cô bé xoa xoa tay, nóng lòng muốn thử.
Có rất nhiều đứa bé
choai choai đứng ở bên ngoài cửa trò chơi đĩa bay trên không, rõ ràng Đa Đa cũng cảm thấy rất thích, dựa vào phía hàng rào bảo vệ, nhìn đĩa bay
khổng lồ trên không trung không hề chớp mắt, ánh mắt vừa sợ hãi vừa phấn khích. Dao Dao tuyệt đối là một cao thủ giật dây, lập tức lên tiếng dụ
dỗ: "Chúng ta cùng chơi đi, chơi vui lắm!"
Đối với lời dụ dỗ của cô, Đa Đa làm vẻ mặt mắt điếc tai ngơ, vẫn vịn vào
hàng rào bảo vệ như trước. Lại bị làm lơ một lần nữa, Dao Dao dứt khoát
kéo tay cậu bé ra nói: "Này ! Có muốn vào chơi cùng tôi không?"
Chưa bao giờ Dao Dao nghĩ chỉ một cái kéo tay của mình, lại khiến cậu ta xúc động giống như cái nút mất kiểm soát, cậu ta thét lên một tiếng đầy sợ
hãi, lúc đầu bị thu hút là do sự trầm mặc của câu ta, giờ đột nhiên cậu
ta nổi lên chứng cuồng loạn khiến cô bé sợ tới mức đứng ngây ra tại chỗ, một giây sau đó cậu ta đã giật tay ra khỏi tay cô chạy về phía Diêu Tử
Chính, trốn sau lưng anh, không chịu đi lên.
Những người xung
quanh bị cảnh tượng đó hù dọa, Diêu Tử Chính đưa mắt liếc nhìn những
người xung quanh, trong mắt bọn họ là sự kinh ngạc, hoảng sợ và khó
hiểu. Anh ôm chặt đầu cậu bé, im lặng che chở cậu.
Mãi một lúc
lâu sau Dao Dao mới hiểu ra, lần đầu tiên có cảm giác không biết nên làm thế nào, từ từ đi tới trước mặt Diêu Tử Chính, Đa Đa chỉ lộ một nửa
khuôn mặt ra ngoài, sau một hồi đấu tranh cô mới mang theo vẻ mặt không
không tình nguyện nói: "Xin lỗi."
Nhưng đối với lời xin lỗi này của cô bé, từ đầu tới cuối Đa Đa đều dùng thái
độ mắt điếc tai ngơ, trốn sau lưng Diêu Tử Chính, nhưng cậu ta vẫn quay
đầu nhìn trò chơi đĩa bay trên không qua hàng rào bảo vệ, thích thú đến
vậy mà không chịu chơi thử. Đối với việc này, Dao Dao ở trong lòng kinh
bỉ 1000 lần, lặng lẽ kéo cô bảo mẫu của mình đi xếp hàng. Sau khi xếp
hàng một lúc lâu, cuối cùng cô cũng lên đĩa bay trên không, còn tìm chỗ
ngồi kích thích nhất, cô bảo mẫu bị dọa sợ đến gần chết: "Chỗ ngồi này nguy hiểm quá, hay là chúng ta đổi chỗ ngồi khác đi."
Cô bé dùng hành động từ chối, dứt khoát kéo bảo mẫu ngồi xuống chỗ bên cạnh mình: "Thắt dây an toàn giúp tôi."
Cô bảo mẫu trăm nghìn lần không muốn, những không thể lay chuyển được vị
tiểu quỷ này, mang vẻ mặt đau khổ thắt dây an toàn cho cô bé.
Dao Dao vừa quay đầu lại liền thấy Diêu Tử Chính và Đa Đa còn đang đứng ở
bên ngoài hàng rào bảo vệ. Thấy Diêu Tử Chính không nhìn về phía mình,
cô nhân cơ hội đó liền làm mặt quỷ dọa dẫm Đa Đa. Nhìn thấy cô bé nhe
răng trợn mắt như vậy, cậu ta có hơi sửng sốt. Dao Dao đắc chí, không
thèm nhìn nữa, nhảy nhảy ở trên ghế, thử mức độ an toàn của dây bảo
hiểm.
Mặc dù cô bé cực kỳ ghét cái tên Đa Đa tích chữ như vàng
kia, nhưng lại cực kỳ thích không khí náo nhiệt này, mấy lần cô bảo mẫu
giục