
cô về khách sạn, cô đều không chịu, cứ như vậy bốn người bọn họ
chơi cùng nhau đến gần tối, cùng ăn bữa tối với nhau xong, lúc này cô
vẫn chưa muốn tạm biệt hai người bọn họ.
Dao Dao thực sự cảm thấy mệt mỏi, dù sao cũng đã chơi đùa cả một ngày, ăn cơm tối xong rời khỏi
nhà hàng, ngay cả nhấc chân cô cũng không muốn bước, không để ý tới thể
diện đòi bảo mẫu bế, nhưng vẫn quay đầu giương mắt nhình Diêu Tử Chính
nói: "Chúng ta tới chỗ nào chơi tiếp đi ?!"
Cô bé chớp chớp đôi mắt dto tròn nhìn Diêu Tử Chính, không đợi anh trả
lời, một giọng non nớt khác liền vang lên, trong giọng nói mang theo
chút coi thường: "Mẹ mắng ... sẽ mắng ....."
Dao Dao quay “phắt” đầu về phía phát ra giọng nói đó, trong đầu từ từ hiện lên một suy nghĩ: Thì ra cậu ta không bị câm điếc....
Hình như Diêu Tử Chính còn khiếp sợ hơn cả cô bé, ngẩn người. Một lúc lâu sau, mới xoa đầu con trai, mỉm cười gật đầu: "Chúng ta về thôi."
Trong một lúc Diêu Tử Chính đã thay đổi rất nhiều vẻ mặt, đối với việc này
Dao Dao rất tò mò, cô chưa từng thấy anh ta vui vẻ như vậy, tuy rằng vẫn là nụ cười thản nhiên, nhưng nhìn vào nét mặt, giống như miệng con trai anh ta vừa nhả ra lời lẽ vàng ngọc gì đó.
Dao Dao ở trong lòng lặng lẽ khinh bỉ: Không phải chỉ nói một câu thôi sao, có cần vui mừng vậy không ?!
Chỉ trong một ngày hôm nay, đã mấy lần Tư Gia Di gần như muốn lật tung toàn bộ cả Singapore.
Nghĩ cách làm thế nào để liên lạc được với Diêu Tử Chính, chạy tới khách sạn anh ta ở, thậm chí tới cả sân bay tìm thông tin xuất nhập cảnh, nhưng
đều không thấy bóng dáng anh ta.
Lúc vừa mới phát hiện Đa Đa mất tích cô lập tức báo cảnh sát, đến giờ phía bên cảnh sát cũng không có thêm tin tức nào.
Lái xe đưa Tư Gia Di tìm kiếm trên đường cả một ngày, có mấy lần Lý Thân
Ninh muốn nói lại thôi, ngoài trừ việc thỉnh thoảng nhìn vào gương chiếu hậu xem tình hình của cô, thì không thể làm gì khác.
Tư Gia Di
ngồi ở bên cạnh ghế lái, ánh mắt vẫn luôn nhìn về làn xe phía trước, mỗi lần nhìn thấy một chiếc xe nào đó có hình dáng hoặc màu sắc giống với
xe của người đàn ông kia, trong lòng sẽ dâng lên một tia hy vọng, rồi
lại thất vọng tràn trề.
Đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ trên tay lần thứ 15, cuối cùng Lý Thân Ninh quyết định kết thúc cuộc tìm kiếm không kết quả này: "Chúng ta tìm chỗ nào đó ăn cơm đi."
Cô chỉ lắc đầu, vẫn nhoài người về phía cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
"Người qua lại trên đường đông đúc tán loạn không khác gì ruồi bọ, cứ tìm như này thì sẽ không có kết quả, chi bằng...." Còn chưa nói hết câu đã bị cắt ngang -
"Dừng xe!"
Lý Thân Ninh nghe vậy ngây ra, chưa kịp phanh xe lại, người phụ nữ kia đã
mở cửa xe, dáng vẻ sốt ruột không kìm được bước xuống giữa đường. Làm
anh sợ tới mức lập tức nhào người tới kéo cô lại, đồng thời đạp mạnh
phanh xe. Chiếc xe dừng lại, anh mới khẽ buông lỏng tay, cô thoát khỏi
tay anh, liền xuống xe, bước qua hàng rào bảo vệ đường quốc lộ, chạy
thẳng tới làn xe đối diện, đuổi theo một chiếc xe hơi màu đen.
Tuy không hiểu xảy ra chuyện gì nhưng sau khi xuống xe Lý Thân Ninh liền
đuổi theo cô, lúc này Tư Gia Di đã chạy cách một đoạn khá xa, tiếc là
chiếc xe hơi kia đã sớm rời khỏi đó.
Cô chạy theo gần mấy trăm
mét, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn hai chiếc đèn sau xe biến mất
trong cảnh đêm rực rỡ. Lúc Lý Thân Ninh đuổi tới, cô đang khom lưng há
miệng thở dốc, anh nhìn bóng lưng nhỏ bé và yếu ớt kia mà không chịu
nổi, trong giây phút đó không thể nói nên lời. Tư Gia Di ngẩng đầu nhìn
anh nói: "Tôi nhìn thấy xe của anh ta rồi."
"Nhất định là do cô quá lo lắng, nên nhìn nhầm rồi"
"Tôi không nhìn nhầm."
Anh chỉ biết thở dài.
Tư Gia Di đứng thẳng người lên, đi nhanh về chỗ đỗ xe, không quên quay đầu lại nhắc nhở anh ta: "Lên xe thôi, chúng ta phải đuổi theo chiếc xe đó."
Lắc đầu một cái, anh ta không nói câu nào đi theo phía sau lưng cô, khi đã
ngồi vào ghế phụ, thấy anh ta vẫn đứng bên ngoài cửa xe, Gia Di không
kiên nhẫn nói: "Anh còn đứng đó làm gì ?! Lên xe thôi."
"Đây đã là lần thứ ba rồi, cô khẳng định mình không nhìn nhầm sao ?! Hai lần trước đó cô nhìn nhầm rồi đuổi theo xe của người ta, kết quả thế nào ?! Chỉ có thể nói xin lỗi với người ta. Cô không nên tự làm mình hoảng
loạn lên như vậy."
Giống như trong nháy mắt bị đâm trúng
tử huyệt, động tác đóng cửa xe của cô lập tức cứng đờ. Nhìn cô như vậy,
anh cảm nhận được một cảm xúc đã lâu rồi mình chưa gặp phải - mMột loại
cảm xúc, đau lòng.
Điều này làm anh dao động, nhanh chóng trở lại chỗ ghế lái, khởi động xe chuẩn bị quay đầu chạy sang làn xe đối diện.
Lúc này, lại nghe thấy người phụ nữ bình tĩnh nói: "Trở về nhà họ Phương."
Lý Thân Ninh kinh ngạc: "Không đuổi theo nữa sao ?!"
"Diêu Tử Chính không phải là hạng người cướp đoạt, nếu anh ta đã muốn giành
Đa Đa, sẽ có 1000 cách, hành động cướp đoạt quá khích này sẽ chỉ tạo cơ
hội cho tôi nắm được nhược điểm của anh ta, xin hủy quyền thăm hỏi của
anh ta." Cô hơi khép mắt, chạy khắp nơi cả một ngày không tránh khỏi mệt mỏi che dấu ở dưới mí mắt: "Anh nói không sai, là do