
"
Căng thẳng thần kinh cả một ngày giờ mới tạm thả lỏng, Tư Gia Di cúp điện thoại, đôi mắt nhìn cậu bé trong lòng: "Sau này không được tùy tiện đi cùng người lạ ra ngoài, biết không ?!"
Đa Đa vẫn đang chơi trò chơi, mắt điếc tai ngơ với yêu cầu của cô, lúc đầu Tư Gia Di định giật điện thoại ra khỏi tay cậu bé, ép cậu phải nghe cô
nói chuyện, nhưng suy nghĩ một lát lại chỉ có thể cho qua.
Cô
nhìn cái móc có gắn tấm hình trên chiếc điện thoại của Dao Dao, có chút
cam chịu, nếu chứng tự kỷ có thể làm cho con người ta sống cả đời trong
cuộc sống không buồn không lo ở một thế giới của riêng mình, cô cần gì
phải ép cậu bé trở lại cái thế giới hiện thực dơ bẩn này ?!
Đưa
Đa Đa tới nhà họ Phương, mọi người cùng nhau ăn chè, chỉ một lúc sao Đa
Đa liền về phòng ngủ. Bà Phương kéo cô nói chuyện thêm một lát, thấy
không còn sớm nữa, bà mới tự mình tiễn cô ra cửa, Tư Gia Di đang đợi
thang máy thì thấy Mã Lệ ra cửa tìm cô.
"Sao vậy ?!"
Dù sao cũng là cô ta mắc lỗi trước, cô ta rụt rè nói: "Cô Gia Di, tôi hứa với cô sau này nhất định sẽ trông nom Đa Đa thật tốt, chuyện như hôm nay sẽ không xảy ra nữa."
Tư Gia Di không muốn làm người khác thêm phiền lòng, cố gắng mỉm cười nói: "Không sao đâu, tôi tin cô."
Mã Lệ vẫn không dám thả lỏng người, giọng nói càng lúc càng nhỏ: "Vừa nãy lúc ăn chè, tôi thấy cô từ đầu tới cuối không nở nụ cười nào, tôi tưởng là cô vẫn còn đang giận tôi."
Cô có thể cảm thấy Mã Lệ lo lắng đến hai vai run lên, vì vậy vỗ vỗ vai cô ta cười nói: "Không phải là tôi giận cô, chỉ vì gần đây tôi gặp nhiều chuyện gây áp lực
lớn, nên tâm trạng không tốt, không liên quan tới cô đâu."
Mã Lệ như trút được gánh nặng trong lòng: "Vậy.... sau này tôi sẽ không để cho vị Diêu tiên sinh kia vào nhà ?!"
Đột nhiên nhắc tới cái tên này, khiến nụ cười miễn cưỡng kia biến mất trong nháy mắt.
Sau khi rời khỏi nhà họ Phương, Tư Gia Di cũng không trở về khách sạn, lái
xe chạy lang thang, đến khi nhìn ra mới phát hiện mình đã lái tới khách
sạn Kim Sa.
Bên ngoài khách sạn Kim Sa này khá thanh nhã, cảnh tượng đèn chiếu sáng thật chói mắt, không thể bỏ qua được.
Có một số việc, nếu như người đó không có dũng khí đối mặt, thì mãi mãi
chỉ có thể rơi vào thế yếu, cô cắn môi quyết định xuống xe vào trong.
Lần đầu tiên cô tới khách sạn Kim Sa là vào trưa nay, lúc ấy vội vã tìm
kiếm tung tích Đa Đa, bất kỳ nơi nào Diêu Tử Chính có thể xuất hiện cô
đều không bỏ qua. Tối nay cô trở lại nơi này một lần nữa, người trực ở
bàn lễ tân không phải là người lúc trưa, ban ngày cô đã hỏi thăm được số phòng của Diêu Tử Chính từ người trợ lý của anh ta, lần này cô đi thang máy lên thẳng phòng anh.
Đi tới cửa phòng, cô hít sâu một hơi, ấn chuông cửa.
Nhưng mãi không có ai ra mở.
Diêu Tử Chính đứng bên bờ biển trọn một đêm.
Mui xe được mở ra, bên trong xe có rất nhiều rượu bia chưa bật, trên mui xe cũng đặt một chai rượu, Diêu Tử Chính dựa vào sườn xe, lon bia cầm
trong tay chỉ còn một nửa. Trong nháy mắt đã uống cạn nửa lon bia còn
lại, "Bốp" bẹp tiếp một lon bia, vứt sang một bên.
Trong giờ phút này, quần áo của hắn vẫn ngay ngắn, vẫn giống như ban ngày, cẩn thận tỉ mỉ trước mặt mọi người, mùi rượu bia cùng với bóng đêm che lại một mặt
này của anh ta.
Gió biển lồng lộng cũng không thể thay đổi được vẻ mặt không chút cảm xúc của anh ta.
Đến gần rạng sáng lúc mặt trời mọc, Diêu Tử Chính trở lại khách sạn. Đến
cửa đập vào mắt anh là bóng một người người con gái đang cuộn mình ngủ
say, trong nháy mắt tất cả sự tự kiềm chế của anh bị sụp đổ.
Có
tiếng bước chân ngập ngừng vang vọng trên hành lang yên tĩnh, anh tới
gần, cúi người. Quan sát người phụ nữ trong khoảng cách gần như vậy,
thấy rõ sự mệt mỏi, sự quật cường trên cánh môi bờ mi đang khép chặt,
tất cả giống như chỉ mới là hôm qua.
Diêu Tử Chính cầm thẻ mở cửa phòng, một tiếng "cạch" hình như đã làm cô giật mình, anh đợi một lát,
cô khẽ cau mày, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.
Anh liền ôm cô vào phòng.
Vừa đặt người lên trên chiếc giường mềm mại, lông mày cô liền giãn ra, có
thể thấy gập người ngủ ngoài cửa cả đêm, khiến cho giấc ngủ của cô không yên, Diêu Tử Chính cởi áo khoác và giày ra giúp cô, sau khi đắp chăn
xong, anh ngồi ở cạnh giường, có ham muốn đưa tay vuốt ve gương mặt cô.
Bàn tay đưa ra một nửa, liền dừng lại, cuối cùng từ bỏ. Diêu Tử Chính vỗ
trán đứng dậy, vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ để bay bớt mùi bia rượu.
Tư Gia Di tỉnh giấc.
Giấc mơ thật chân thực, mang cô trở lại quá khứ mà cô mãi mãi không muốn
quay lại. Người đàn ông đó ôm cô vào lòng, cô có thể cảm nhận được sự cọ sát của bộ âu phục vào mặt mình, ở đầu gối có thể cảm giác được sựức
mạnh và độ ấm của anh ta, anh ta còn dịu dàng tháo giày cho cô, ngón tay vuốt ve khuôn mặt cô...
Tư Gia Di đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà đầu tiên.
Cô ngồi dậy nhìn bốn phía xung quanh, đây rõ ràng là khách sạn, nhưng trong phòng không có người nào.
Bên ngoài cửa sổ khách sạn Kim Sa cảnh biển bày ra trước mắt, đó là cảnh
bình minh ấm áp, đáng lẽ là nên bắt đầu một ngày mới bằng sự lườ