
khẽ, nhưng nụ cười thật thê lương. Cao Ca chưa bao giờ nhìn thấy biểu cảm như vậy trên gương mặt Tả Thừa Nghiêu, một người vốn luôn lý trí cùng tỉnh táo.
Anh thất vọng nói: “Cao Ca, cô đi đi.”
“Không, Tả Thừa Nghiêu, em không đi, chỉ là một tờ chi phiếu mà thôi. Anh không vui thì em lấy lại là được rồi, anh đã quên tối hôm qua chúng ta mới…”
Không nhắc đến thì thôi, cô vừa đề tới chuyện tối hôm qua, Tả Thừa Nghiêu liền cười lạnh: “Cho nên, tối hôm qua là chưa đủ sao? Cô thực là biết thưởng thức! Ở trong gian phòng dột nát này mà cô cũng muốn?”
“Anh…”
“A Nghiêu, anh mau ra đây, mấy gã thu nợ lại đến rồi, chúng ta phải trốn đi. Anh mau tới giúp em một chút.” Ngoài cửa, giọng Mạnh Dao lo lắng cắt ngang lời Cao Ca.
“Được, anh tới đây.”
Tả Thừa Nghiêu mở cửa, không buồn liếc mắt nhìn Cao Ca, lập tức đi theo Mạnh Dao.
Cao Ca nhìn qua tấm cửa bể, thấy Tả Thừa Nghiêu cùng Mạnh Dao vội vã sóng bước, trong lòng ủy khuất tột đỉnh, tại sao lại như vậy chứ?
Tối hôm qua, bọn họ vẫn tốt như vậy, cô hào hứng đến tìm anh, tại sao lại gặp phải kết cục như vậy?
Mạnh Dạo, Mạnh Dao, tất cả đều là lỗi của Mạnh Dao!
Cô trút giận, đá một cái thật mạnh lên cánh cử, đi thì đi, cô nhất định sẽ lại nghĩ cách để Tả Thừa Nghiêu quay đầu lại nhận lỗi với mình. Nhất định là như vậy. Cao Ca mang theo nỗi uất ức, chán nản cùng tức tối, hồn vía lên mây rời khỏi khu Thắng Lợi.
Khó khăn lắm mới theo đuổi được Tả Thừa Nghiêu, sao mới có nửa ngày, cái cô Mạnh Dao kia chỉ ôm anh khóc lóc kể lể một hồi thì mọi chuyện đã thay đổi chứ?
Còn tấm chi phiếu ấy nữa, chẳng qua cô chỉ muốn giúp anh thôi, anh có thể không chấp nhận lòng tốt của cô nhưng cũng không đến nỗi phải lạnh lùng đuổi cô đi thế chứ?
Trước kia anh nói ra những lời cay nghiệt, sắc sảo như dao, cô còn có thể miễn cưỡng tự nhủ với mình rằng anh còn chưa nhìn ra điểm tốt của cô, còn chưa chấp nhận tình cảm của cô. Nhưng trải qua bữa cơm tốt nghiệp, trải qua một đêm thân mật, sao anh còn có thể nói ra những lời như thế? Anh biết không làm thế sẽ khiến cô bị tổn thương sao? Anh không biết cô cũng sẽ đau lòng sau? Sao anh có thể nhẫn tâm như thế được?
Cô phải làm sao để níu kéo anh đây?
Cao Ca đi lang thang trên phố mà không có mục đích rõ ràng, khi thì nghĩ tới Tả Thừa Nghiêu, khi thì nghĩ tới Mạnh Dao, những ý nghĩ tiêu cực trong lòng càng ngày càng nhiều, giống như nguồn nước bị chặn giờ được dịp tuôn trào, cần có một lối thoát ra.
Lúc này, di động của cô reo lên. Cô nghe máy, thì ra là Na Na.
“Cao Ca, ra ngoài chơi không? Mình và Tiểu Trinh, cộng thêm chị cậu ấy và mấy người bạn nữa đang ở đây.”
Lời đề nghị này rất hợp ý Cao Ca nên cô lập tức đồng ý ngay. “Ok, mình đang buồn bực muốn uống rượu đây. Các cậu ở đâu để mình sang.”
Na Na báo địa chỉ, đó là một quán karaoke mới mở trong thành phố có tên là “Nửa say nửa tỉnh”. Cao Ca vẫy tay bắt taxi qua đó tìm họ.
Lúc ở trên xe, Cố Tư Nguyên lại gọi tới.
“Tiểu Ca, em đang ở đâu vậy? Sao không có ở nhà?”
Cố Tư Nguyên không gọi thì thôi, vừa gọi là Cao Ca lại nhớ tới chuyện chi phiếu. Đúng rồi, Tả Thừa Nghiêu giận cô đều là tại Cố Tư Nguyên cả, lúc đó anh vỗ ngực cam đoan mình có thể đưa chi phiếu bằng cách mà Tả Thừa Nghiêu có thể chấp nhận được, kết quả thì sao?
Cao Ca phát cáu, mắng anh ta. “Cố Tư Nguyên, anh là thứ gì chứ, dựa vào đâu mà đòi quản tôi? Tôi không ở nhà thì liên quan gì tới anh? Anh mau đi mách với mẹ tôi đi.”
“Tiểu Ca, không phải anh muốn quản lý em mà là anh lo cho em. Lát nữa bà chủ thức dậy hỏi em đâu thì anh biết nói thế nào?” Cố Tư Nguyên đã quen với tính xấu hay cáu kỉnh của Cao Ca nên vẫn nói với cô rất nhẹ nhàng.
“Anh viện đại một cái cớ là được, đây đâu phải lần đầu tiên anh giúp tôi gạt mẹ.”
“Nhưng Tiểu Ca à, đêm nay em vẫn muốn ở bên Tả Thừa Nghiêu sao? Em cứ cả đêm không về thế này anh không cách nào giúp em được đâu.”
“Anh còn dám nhắc tới Tả Thừa Nghiêu! Cố Tư Nguyên, đều là do anh khiến tôi cãi nhau với anh ấy!” Nhắc tới chuyện này, Cao Ca cảm thấy mình muốn khóc lên được.
“Sao thế Tiểu Ca? Anh làm sai gì rồi à?” Cố Tư Nguyên hoảng hốt hỏi.
“Chẳng phải trước đây anh nói là có thể giúp tôi đưa chi phiếu cho Tả Thừa Nghiêu sao? Chẳng phải anh nói là có thể nghĩ cách khiến anh ấy chấp nhận tôi sao? Tại sao hôm nay anh ấy lại nổi giận với tôi?’
“Sao thế được chứ? Anh ta đã nhận chi phiếu lâu lắm rồi mà, lúc ấy anh dùng tình dùng lý khuyên anh ta hết nước hết cái, anh ta còn rất cảm động, nói là em lo nghĩ thế cho anh ta, anh ta không có lý do gì từ chối ý tốt của em cơ mà. Chẳng phải sau đó quan hệ của bọn em rất tốt sao? Anh còn tưởng là nhờ tấm chi phiếu ấy chứ. Đêm qua hai người còn… Sao hôm nay đột nhiên lại mang chuyện chi phiếu ra nói chứ?”
Đầu bên kia, Cố Tư Nguyên im lặng một lát, dường như nhớ ra điều gì, nói: ‘”Tiểu Ca, có một người anh không biết có nên nói hay không? Không biết có phải vì người đó hay không?”
Cao Ca cảm thấy mình chưa bao giờ nhạy bén như thế, cô buột miệng nói ra ngay: “Ai? Mạnh Dao?”
“Ừ. Chẳng phải lúc trước kia em bảo anh nghe ngóng những sở thích c