
ra làm lợi thế, muốn tôi thương cảm em sao? Sao em có thể ích kỷ, có thể máu lạnh đến thế
chứ?”
Bị anh làm đau, ở ngay trước mặt anh, Cao Ca không thể kềm chế được, nước mắt cứ thế mà chảy xuống ướt nhẹp tay anh.
Cô giùng giằng muốn đẩy anh ra, cũng không thể giữ được vẻ ngoài bình tĩnh nữa. “Tôi làm sao có thể bỏ nó? Bỏ nó sao? Nó là con của chúng ta, con
của anh đó. Tả Thừa Nghiêu, tôi biết ở trong lòng anh, cho đến bây giờ
tôi luôn là một người xấu, nhưng cho dù có tệ đến mức nào tôi cũng không làm hại con mình. Đứa bé đó, nó, nó còn không kịp chờ tôi nhận ra sự
tồn tại của mình thì đã đi đến thiên đường rồi.”
Cao Ca lấy tay che miệng nhưng vẫn không cách nào ngăn cản tiếng khóc nghẹn ngào.
Những ký ức đau xót về đứa bé bỗng chốc ngập tràn tâm trí, hóa thành nước mắt tuôn chảy từng dòng.
Tả Thừa Nghiêu bình tĩnh nhìn Cao Ca, anh bảo: “Nói cho tôi biết, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với đứa bé?”
Cao Ca giơ tay lên lau sạch nước mắt, cô hít thở thật sâu, cố gắng kềm chế
sự kích động, nếu không làm vậy, Cao Ca thực không biết liệu mình có thể kể tiếp được không.
Tả Thừa Nghiêu cũng không còn bất kỳ hành vi
quá khích nào, anh trước sau như một, thật kiên nhẫn chờ Cao Ca, chỉ là
trên khuôn mặt như phủ lên một tầng sương mỏng, lạnh lẽo ghê người.
Một lúc lâu Cao Cao rốt cuộc mở miệng lần nữa, ngữ điệu nhàn nhạt như người qua đường: “Tả Thừa Nghiêu, có phải anh luôn cảm thấy rằng Mạnh Dao bị
tổn thương không thể bù đắp, trong khi đó, Cao Ca, kẻ đầu sỏ gây nên mọi chuyện lại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Bảy năm, cô ta trốn chạy ở
nước ngoài lâu như thế mà vẫn có thể học hành thật tốt, sống thật tử tế. Không phải đâu, đứng trước mặt anh bây giờ chẳng qua chỉ là một cái vỏ
mang hình dáng con người. À, có lẽ so với người bình thường thì có vẻ
còn tốt hơn một chút; kỳ thực bên trong cô ấy đã mục rỗng đến tả tơi
rồi.
Bảy năm trước, sau khi mẹ qua đời, ba liền tức tốc đưa tôi ra nước ngoài. Ông ấy thấy tôi làm mất mặt mình, ảnh hưởng thanh danh Cao
Thị của ông ấy. Thậm chí ông không thèm hỏi tôi muốn thế nào, chỉ mong
tống tôi đi càng xa càng tốt, tốt nhất là đến nơi nào chẳng ai nhìn
thấy. Vì vậy mà tôi đến thị trấn St. Andrew, đó là một nơi rất lạnh, rất lạnh; mùa đông kéo dài đến hai phần ba năm. Người dân ở đó cũng rất
thưa thớt, nếu như không đi học, có khi số lần nhìn thấy động vật còn
nhiều hơn là nhìn thấy con người nữa. Tôi cũng không trách ba, ai lại
cần một đứa con gái như tôi chứ, huống chi ba ở trên thương trường ngày
ngày phải gặp gỡ người này người nọ, bị người ta âm thầm chế nhạo, tất
cả đều là lỗi của tôi.
Thành thật mà nói, đến bây giờ tôi cũng
không biết đoạn clip ấy với mấy tấm hình chụp tôi cùng gã hầu rượu kia
là do ai tung ra. Anh đã phủ nhận, tôi thực sự tin tưởng không phải là
anh làm. Sau tôi ngẫm lại, kỳ thực khi đó tôi thật đáng ghét, không biết nhẫn nhịn, đắc tội bao nhiêu người. Ngay cả Na Na, bạn thân của tôi khi đó, lúc tôi gặp chuyện cũng tỏ ra hả hê, thậm chí là giậu đổ bìm leo
nữa. Cô ta nói, cô ta chơi với tôi chẳng qua vì thấy tôi giống như cái
ví tiền di động, mọi thứ đều có người thanh toán cho. Thật ra cô ta cực
kỳ chán ghét tôi, ghét cái thói vênh váo tự đắc của tôi, càng ghét tôi
luôn kiêu căng cùng ỷ thế hiếp người. Cho nên, khi mấy tấm ảnh bị phát
tán, tôi có thể đoán được chắc hẳn có người ghét tôi nên mới làm vậy;
nhưng tôi nghĩ mãi cũng không ra người đó là ai, mà cho dù là ai đi
chăng nữa, đến cuối cùng người đáng trách nhất vẫn chỉ có tôi mà thôi.”
Cao Ca nhếch miệng muốn mỉm cười ra vẻ thoải mái nhưng cuối cùng lại không
làm được. Rốt cuộc, biểu cảm trên gương mặt cô trông thật quái gỡ, nửa
cười nửa khóc, khiến người ngoài nhìn vào không biết là đang vui hay
buồn.
“Xin lỗi, tôi lạc đề rồi. À, đứa bé. Anh hỏi tôi làm thế nào mà đứa bé lại không còn. Đến thị trấn St. Andrew, tôi không có lấy một
người quen, bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn lạ lẫm. Anh cũng biết khi đó tôi học kém thế nào mà, tiếng Anh lại tệ nữa. Ngôn ngữ không thông, lại thêm nỗi đau mẹ mất nên trong lòng toàn là hổ thẹn và tự trách. Có một
quãng thời gian rất dài, đến lên mạng tôi cũng không dám, chỉ sợ vô tình nhìn thấy ai đó bình luận về chuyện của mình. Anh biết đối với mấy loại tin tức kiểu quan hệ mờ ám này nọ, người ta ác mồm ác miệng cỡ nào
không? Tôi cũng rất mâu thuẫn, không muốn đến lớp học ngôn ngữ, bởi vì
trong lớp có một hai người Hoa, tôi luôn cảm thấy nhất định bọn họ biết
tất cả mọi chuyện, trong mắt họ toàn là ý cười chế nhạo.
Tả Thừa
Nghiêu, tôi nói những lời này không phải mong anh thương cảm. Tôi chỉ
muốn nói cho anh biết, ở hoàn cảnh như vậy, không phải tôi cố ý làm mất
đứa bé.
Thật ra khi đó Cao Ca bất quá cũng chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi thôi, cô ấy không có kiên cường như anh nghĩ đâu. Đối mặt với
đủ loại đả kích như vậy, cô ấy sao có thể vô tâm coi như chưa từng xảy
chuyện gì chứ. Mặc dù cô ấy không phải ngồi tù nhưng mà so với ngồi tù
thì cũng có khác biệt gì đâu.
Cô ấy ngày nào cũng lo sợ, hoảng
hốt, chẳng dá