Yêu Không Lối Thoát

Yêu Không Lối Thoát

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325730

Bình chọn: 10.00/10/573 lượt.

m đi đâu, ngây ngô một mình ở trong phòng. Cổ từng nghĩ đến tự tử, nhưng mà cầm con dao gọt trái cây cả nửa ngày lại không đủ dũng

khí rạch xuống cổ tay. Anh xem, cô ấy chính là một người nhu nhược như

vậy đấy, ngay cả chết cũng không dám. Có lẽ, lời nguyền của Mạnh Dao đã

trở thành sự thật, cô ấy phải sống để mà chịu tội, càng ngày càng thê

thảm.”

Đã lâu lắm rồi, Cao Ca mới ở trước mặt Tả Thừa Nghiêu mà

nói nhiều như vậy. Trên thực tế, ngoại trừ bác sỹ tâm lý, cô chưa từng ở trước mặt người nào mà bộc bạch nỗi lòng đầy tuyệt vọng. Cô cũng không

phát hiện mình bất tri bất giác nói năng hỗn loạn, khi thì xưng “tôi”,

khi lại xưng là “cô ấy”. Có lẽ do trong tiềm thức của Cao Ca, cô không

muốn nhìn lại đoạn quá khứ kia, thầm coi như đó là chuyện cũ của một

người xa lạ.

“Có một buổi tối, tôi còn nhớ hôm đó có bão tuyết.

Khi ấy ở trong nước chỉ vừa lập thu nhưng ở thị trấn St. Andrew thì đã

là mùa đông rồi. Hồi bé tôi rất thích mùa đông, rất thích tuyết. Thế

nhưng khi ấy tôi lại cảm thấy thật kinh khủng! Ngoài trời nổi gió rất

to, tưởng chừng sắp cuốn phăng tất cả phòng ốc lên rồi. Tôi muốn đi tìm

mẹ, nhưng mà mẹ bị tôi bức chết rồi còn đâu. Tôi đút mẹ uống thuốc đặc

trị, thế nhưng lần đó thuốc lại chẳng có tác dụng gì, môi mẹ tím bầm,

sắc mặt ngày càng trắng bệch. Tôi ôm mẹ, mẹ há miệng muốn thở dốc nhưng

hô hấp ngày càng yếu hơn. Anh tư lái xe rất nhanh, rất nhanh nhưng mà mẹ chờ không được, cuối cùng mẹ ở trong lòng tôi mà lạnh dần đi. Chính tôi làm mẹ tức mà chết. Đều là bởi vì tôi…”

Cao Ca bắt đầu nói năng

hỗn loạn, nước mắt lần nữa không thể khống chế mà lăn dài, từng giọt

từng giọt, đâm sâu vào lòng Tả Thừa Nghiêu. Anh hơi há miệng, muốn nói

gì lại thôi, chỉ trơ mắt nhìn cô phải tạm dừng một hồi để trấn tĩnh, sau đó lại thút thít tiếp tục câu chuyện.

“Ngoài cửa sổ, bão tuyết

ngày càng lớn. Tôi không dám nghĩ đến mẹ nữa. Tôi sợ. Một mình tôi nằm

co rúc trên giường, lấy chăn bọc kỹ mình nhưng mà vẫn sợ. Tôi cứ khóc

suốt. Tôi nhớ đến ba. Tôi không muốn bị tống đến thị trấn nhỏ xa xôi đó. Tôi nhớ lúc còn bé, mỗi khi trời nổi sấm sét, tôi liền chui vào trong

chăn của ba. Tôi không nhịn được nữa muốn gọi cho ba ngay. Tôi xuống

giường để tìm điện thoại di động, cũng không biết ném nó đi đâu rồi nữa

bởi mấy ngày này tôi chỉ lo trốn tránh, chẳng muốn gặp bất kỳ ai. Nhưng

mà thời điểm đó, tôi cầm lòng không được mà nhớ đến ba mình. Tôi nghĩ

mình làm nũng một tí, cầu xin ông tha thứ, xin ông cho tôi quay về. Tôi

đi khắp nhà tìm điện thoại, sau đó…”

Cao Ca dừng một chút, rốt

cuộc chật vật mà kể tiếp: “Sau đó, tôi không cẩn thận, đạp phải vật gì

nên bị trượt chân, té sõng soài trên mặt đất, không bò dậy nổi…

Tôi cảm thấy rất đau, đau lắm, chưa bao giờ đau đến vậy, không phải là đau

trên thịt da mà là sâu tận trong xương tủy. Tôi cảm thấy trong cơ thể

mình như có thứ gì tróc ra, khi ấy tôi còn chưa biết đó là cái gì, chỉ

cảm thấy toàn thân đau nhức. Tôi muốn đứng lên nhưng mà đau đến nỗi

không thể động đậy. Tôi cảm thấy rất lạnh, lạnh y như cơ thể ngày đó mẹ

qua đời vậy. Tôi thấy hình như là có máu chảy, là từ vùng kín chảy ra.

Cho dù tôi có ngốc cỡ nào cũng có thể nhận thức được có điều gì bất

thường, là đứa bé, anh có hiểu không? Tả Thừa Nghiêu, kể từ khi mẹ tôi

qua đời, ngày nào tôi cũng ngây ngốc thế nhưng trong nháy mắt đó, tôi

bỗng bừng tỉnh, tôi nghĩ ngay đến đứa bé mà nó lại đang dần rời bỏ tôi.

Cơn đau mỗi lúc một nặng nề, tôi cố hết sức muốn đứng lên. Tôi nhìn thấy

điện thoại bị ném cách chỗ mình ngã không xa lắm, chỉ chừng hai mét

thôi, ấy vậy mà cứ như phải mất cả đời mới có thể chạm tay vào nó. Tôi

cũng không biết phải gọi cho ai, trong lịch sử cuộc gọi thì gần nhất là

gọi cho chủ nhà, tôi liền bấm số của bà ấy, dùng thứ tiếng Anh bập bõm

mà cầu cứu. Tôi ôm bụng, trong lòng cầu khẩn: Con ơi, mẹ cầu xin con,

cầu xin con, đừng rời bỏ mẹ, đừng như bà ngoại bỏ mẹ mà đi. Thế nhưng vô ích, máu vẫn cứ chảy, nó cũng biết tôi không phải là người mẹ tốt, nó

bỏ tôi mà đi…”

Rốt cuộc, Cao Ca không thể nói được nữa, cứ khóc nấc lên.

Rốt cuộc Tả Thừa Nghiêu cũng không nhịn được nữa, ôm choàng lấy Cao Ca, để

cô gục lên vai anh mà khóc. Tay của anh đặt sau đầu cô, cật lực không

cho cô nhìn thấy đôi mắt đang ươn ướt của mình.

Tả Thừa Nghiêu nói: “Được rồi Cao Ca, chuyện qua rồi, đã qua rồi.”

Cao Ca giống như trở về cái đêm lạnh lẽo đó, cô vô vọng vươn hai tay

ra ngoài không trung, nhưng tất cả mọi thứ đều không thể cứu vãn được.

Toàn bộ mọi thứ của cô cùng với người cô yêu thương nhất đều rời bỏ cô,

ngay cả cuối cùng khi ông trời thương xót cho cô một đứa con cũng phải

bỏ cô mà đi.

Cô được người chủ nhà tốt bụng đưa đến bệnh viện gấp, đứa bé không giữ được, cô ở trong bệnh viện khóc đến mức rối loạn tâm

thần.

Có lẽ đối với rất nhiều người mà nói đó chỉ là một phôi thai chưa hình thành, phải chăng không được tính là một sinh mệnh. Nhưng đối với Cao Ca, đó là một tia sáng duy nhất trong bóng tối của cô, để cô

cảm thấy rằng mình vẫn còn chút gì đó, một đứa c


XtGem Forum catalog