
tôi quay rồi tung lên mạng, tôi không có lừa em.”
“Không phải anh thì ai chứ?
Vậy anh nói cho tôi biết đi, mẹ tôi cùng người khác không thù không oán, ngoài anh ra, còn ai có thể làm như vậy?”
“Nếu tôi nói ra liệu em có tin hay không?”
Cao Ca lắc đầu. “Không, tôi sẽ không bao giờ tin anh nữa. Đã có lúc anh nói gì tôi đều tin tưởng nhưng kết cục thế nào chứ? Tôi đây tan nhà nát
cửa, trở thành con ngốc nực cười chẳng có gì ngoài hai bàn tay trắng.
Không, Tả Thừa Nghiêu, tôi sẽ không tin anh nữa, vĩnh viễn không bao
giờ.”
Nói xong, cô nhắm tịt hai mắt, lấy hết dũng khí cùng tức giận đâm thẳng về phía trước.
Dao đớn xuyên qua da, đâm thẳng vào xương thịt.
Tả Thừa Nghiêu rên lên một tiếng, cứng rắn chịu đựng. Nhát dao này, anh vốn không hề né tránh.
Cao Ca hoảng sợ mở to mắt. Kỳ thực, từ trong tiềm thức, cô chưa từng nghĩ
tới sẽ đâm trúng Tả Thừa Nghiêu. Tuy lưỡi dao không cắm vào sâu nhưng
cũng đủ khiến cả người Cao Ca lạnh run. Thậm chí cô vẫn ngây ngốc nắm
chặt con dao, không biết phải buông ra như thế nào.
Tả Thừa Nghiêu lấy tay mình đặt lên tay của Cao Ca, đau đớn khiến cho hơi thở của anh
hỗn loạn, anh nói: “Giết tôi em sẽ thấy dễ chịu hơn sao?”
Cao Ca
khóc, vô thức lắc đầu. Cô không biết. Cô chỉ là tức giận, rất tức giận.
Vì sao từ đầu đến cuối anh đều lừa gạt cô? Vì sao anh muốn hại chết mẹ
của cô? Trước khi tới, cô vẫn muốn cùng anh liều mạng, muốn anh đền mạng cho mẹ mình. Nhưng khi lưỡi dao kia đâm xuống, nhìn thấy máu từ trong
thân thể anh dần nhuộm đỏ áo sơ mi trắng, bỗng chốc đầu óc cô hoàn toàn
trống rỗng, không còn nhận thức được gì.
Tả Thừa Nghiêu cầm bàn tay đang nắm chặt con dao của cô kéo ra ngoài, máu lại càng chảy ra nhiều hơn.
Thật ra Cao Ca không có đâm trúng chỗ hiểm, chỉ là cắm vào vai của anh thôi.
Anh nắm lấy bàn tay cứng ngắc của cô, đưa dao đến ngay trước ngực anh. “
Cao Ca, nhắm ngay chỗ này, tim của tôi, đâm xuống đi. Như vậy mới có thể giết tôi.”
Con dao gọt hoa quả rất sắc bén, đặt ở trên ngực anh
liền cứa da chảy máu. Tựa như chỉ cần hơi dùng sức là đã có thể thực sự
đâm nát trái tim anh rồi.
Tả Thừa Nghiêu hơi dùng sức, mũi dao lại ấn vào sâu một chút, vết thương trên ngực liền mở rộng.
Cao Ca không ngừng lắc đầu, nước mắt giàn giụa chảy xuống, hòa lẫn cùng với máu tươi của Tả Thừa Nghiêu.
“Chỉ cần em mạnh tay một chút, giống như vậy, tôi sẽ chết. Nếu như vậy có
thể khiến em thấy dễ chịu hơn, tôi sẽ không phản kháng. Nhưng mà Cao Ca
à, tin tưởng tôi, tôi thật sự không có lừa em.”
Cao Ca gạt mạnh tay Tả Thừa Nghiêu. “Cạch” – con dao rơi trên mặt đất.
Cô không thể, đến nước này rồi cô vẫn không thể nào giết chết anh. Cô tự
mình tìm đến muốn giết anh nhưng cuối cùng lại mềm lòng, thật ngu xuẩn.
Cao Ca còn có mặt mũi nào sống trên đời đây?
Cô cúi xuống nhặt con dao gọt hoa quả, hướng về phía lồng ngực của mình mà đâm tới. Không
giết được anh, không có cách nào báo thù cho mẹ, cô chỉ có thể tự giết
chết mình.
Ngay lập tức, Tả Thừa Nghiêu mặc kệ cơn đau nhức nơi bả vai, nhanh chóng chụp lại lưỡi dao, toàn bộ bàn tay đều bị cứa chảy máu.
Cao Ca trong nháy mắt ngây ngẩn cả người, thế nhưng cô còn chưa kịp có phản ứng đã nghe thấy một tiếng thét chói tai từ cửa phòng truyền đến.
Nhân cơ hội này, Tả Thừa Nghiêu đoạt lấy con dao trong tay Cao Ca. Anh lớn
tiếng quát thư ký: “Không được vào! Đóng cửa lại, đi ra ngoài! Không có
sự đồng ý của tôi, ai cũng không được vào. Cô cũng không nhìn thấy bất
cứ thứ gì!’
“Tổng, tổng giám đốc Tả, tôi không có cố ý, tôi chỉ
tới đưa văn kiện thôi, tôi gõ cửa nhưng không thấy các người phản ứng.
Tôi… anh… tổng giám đốc Tả à, trên vai anh toàn là máu… dao…con dao… Có
cần báo cảnh sát không…” Thư ký vẫn còn hoảng sợ, lời nói chẳng thể mạch lạc.
“Đi ra ngoài! Tôi nói cút ra ngoài cho tôi!”
Thư ký bị giật mình, liên tục thối lui ra ngoài.
Nhưng đúng lúc này, Từ Lập, trợ lý đặc biệt của Tả Thừa bước vào thông báo. “Cao Chí Viễn đã xảy ra chuyện rồi.”
Trong phút chốc, thần trí Cao Ca như được kéo trở về, giọng cô run rẩy: “Ba tôi thế nào?”
“Vừa nhận tin báo, Cao Chí Viễn đột nhiên xuất huyết não, vừa được đưa đi bệnh viện cấp cứu.”
Từ Lập nói xong thì lo lắng nhìn Tả Thừa Nghiêu, tuy so với tiếng thét
chói tai của thư ký lúc nãy, anh ta xem ra có khả năng trấn định tốt,
nhưng tận mắt thấy nửa vai cùng hai tay Tả Thừa Nghiêu đều đầm đìa máu
tươi, bất luận thể nào cũng không thể coi như không có chuyện gì nghiêm
trọng.
Anh ta tháo cà vạt, tiến lên muốn giúp Tả Thừa Nghiêu băng
bó vết thương đang chảy máu. “Anh Tả, vết thương này cần phải đến bệnh
viện để may lại.”
Lúc này trong mắt Cao Ca không hề nhìn thấy vết
thương kinh khủng cùng sắc mặt tái nhợt của Tả Thừa Nghiêu. Cô chỉ nghe
thấy ba mình bị xuất huyết não, hiện tại đang được cấp cứu, cô gấp gáp
kéo vạt áo của Từ Lập. “Nói cho tôi biết, bệnh viện nào? Ba tôi đang ở
bệnh viện nào, anh mau nói cho tôi nghe đi!”
Từ Lập lạnh lùng hất
tay cô ra, không buồn trả lời. Anh ta quay sang Tả Thừa Nghiêu hỏi. “Còn cô Cao này nên xử lý như thế nào?