
anh không có sao… Anh Thuộc Cẩn, anh không có sao…”
Tô Thuộc Cẩn đưa tay ôm lấy Tiêu Hữu. Tâm vì nước mắt của cô mà rối loạn, mà đau, mà cũng rất ấm áp…
Cầm Tử nhìn Tiêu Hữu đang ôm anh mình
khóc nức nở, cô đứng ở nơi đó không dám nói tiếp một lời. Trò đùa này
hơi bị quá lố rồi. Cô tranh thủ lúc không ai chú ý liền thụt lùi dần ra
khỏi căn phòng thuê dùng bữa. Bởi vì cẩn thận sợ bị Tiêu Hữu phát hiện
nên Cầm Tử cứ như tên trộm lui dần về phía sau giả vờ như mình không
biết gì cả.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Tô Thuộc Cẩn, tên khốn kiếp này. Hết trò rồi hay sao mà còn bày trò doạ người như vậy không biết. Một chút cũng
không vui, không dễ chơi. Tiêu Hữu rất tức giận, cực kỳ tức giận. Hậu
quả khiến cô giận rất nghiêm trọng. Tô Thuộc Cẩn quả thật bị cô đá cho
một cước.
Tiêu Hữu cầm túi xách của mình xoay người rời đi. Tô Thuộc Cẩn hoảng hốt đuổi theo “Tiêu Hữu! Tiêu Hữu! Giận sao?”
Tiêu Hữu không thèm để ý tới hắn, vẫn
chạy ra ngoài, Tô Thuộc Cẩn vẫn đuổi theo. Lúc này trời đã bắt đấu tối,
hắn vội vàng kéo tay cô lại “Tiêu Hữu! Thật xin lỗi. Đừng giận được
không? Anh sai rồi. Anh không nên đùa em như vậy”. Nhìn cô có vẻ đã
nguôi ngoai chút ít, Tô Thuộc Cẩn lại nói “Chỉ là… nhìn thấy em vì anh
là lo lắng như vậy ta, anh thật rất cao hứng”
Tiêu Hữu bớt tức một chút lại nhanh
chóng vọt lên. Cô cau mày, tức giận nói “Anh… Em không muốn nhìn thấy
anh nữa. Anh đi đi. Biến mất trước mắt em. Mau lên”
Tô Thuộc Cẩn vẫn không chịu buông tay,
vẻ mặt nghiêm túc, hơi chút đau lòng nói “Được rồi, Tiêu Hữu, đừng nóng
giận nữa. Anh chỉ muốn đùa với em một chút mà thôi. Anh thề là anh thật
sự có mắc xương, lúc đó không biết phải làm sao để nuốt nó xuống. Bây
giờ cuống họng vẫn còn cảm thấy đau nhức nè…”
Tiêu Hữu liếc mắt nhìn hắn, không thèm
nói một lời nào cũng không để ý đến hắn, nhưng mà vẫn nhịn không được
bèn hỏi “Muốn đến bệnh viện kiểm tra một chút không?”
“Không cần, không cần. Em không có tức
giận nữa là tốt rồi. Anh đưa em về nhà”. Nghe được Tiêu Hữu nói như vậy, Tô Thuộc Cẩn ngay lập tức mỉm cười, vẻ mặt rực rỡ như ánh mặt trời.
“Cầm Tử đâu?” Nha đầu này, mới vừa rồi
còn phối hợp diễn trò rất nhiệt tình mà. Thấy cô khóc thương tâm như vậy không biết an ủi còn dụ dỗ hô hấp nhân tạo nữa.
“Để anh gọi cho nó xem sao” Tô Thuộc Cẩn nói xong liền bấm số Cầm Tử nhưng không có bắt máy. Không nhận điện
thoại đã đành còn bày đặt nhắn tin tơi nói cô đã về trước, thật ra là
trốn rồi.
Tiêu Hữu cũng không còn khó chịu trong
người, mặc kệ cho Tô Thuộc Cẩn đưa về nhà. Dọc theo đường đi chỉ nhăn
nhó, không nói một lời. Tô Thuộc Cẩn thì tủm tỉm cười đưa cô vào tận khu nhà. Nhìn lưng cô là biết cô vẫn còn đang rất tức giận.
Tới khi Tiêu Hữu đi tới cầu thang, lúc
cô đặt chân vào thì Tô Thuộc Cẩn đã kéo lấy cổ tay cô. Tiêu Hữu theo bản năng chống cự thế nhưng hắn lại nắm rất chặt “Tiêu Hữu, anh có mấy lời
muốn nói với em. Anh sợ nếu mình không nói thì sẽ phải hối hận…”
“Anh Thuộc Cẩn, khuya lắm rồi, anh mau
về để trễ” Tiêu Hữu vội vàng cắt đứt lời nói của Tô Thuộc Cẩn lời nói.
Cô theo bản năng có thể biết lời hắn muốn nói sẽ ảnh hưởng đến quan hệ
của bọn họ lúc này.
Mấy ngày nay, trừ cậu Lăng Việt Nhiên và Cầm Tử thì chỉ có mỗi Tô Thuộc Cẩn ở bên cạnh bầu bạn cùng cô, chăm sóc cô, mang cô từ trong bóng tối đưa ra ngoài ánh sáng mặt trời. Hắn giống như một người anh trai của cô, mà cũng là một người bạn tốt nhất. Cô
không hy vọng mối quan hệ này sẽ phải thay đổi cho dù vì bất kỳ nguyên
nhân nào…
Tô Thuộc Cẩn không cho phép Tiêu Hữu lùi bước, đôi tay nắm thật chặt bả vai cô, tròng mắt đen sáng như sao nhìn
Tiêu Hữu rất nghiêm túc “Tiêu Hữu! Để cho anh chăm sóc em cả đời được
không? Anh muốn cùng em ở chung một chỗ, cùng nhau nắm tay bước qua cuộc sống sau này, Tiêu Hữu…”
Tiêu Hữu ngây người. Hắn nói hắn muốn
chăm sóc cô cả đời… Chăm sóc cả đời, đối với cô mà nói chính là thổ lộ
chuyện tình yêu nam nữ. Dưới ánh trăng, đôi mắt của Tô Thuộc Cẩn sáng
như sao, sáng đến chói mắt. Lòng Tiêu Hữu sau một chút luống cuống cũng
dần bình tĩnh trở lại “Anh Thuộc Cẩn…”
Tô Thuộc Cẩn có chút khẩn trương, lại cố gắng trấn định bản thân. Lấy uy nghiêm của cảnh sát uy nghiêm ra mà đối mặt với chuyện này. Mặt hắn nghiêm túc che giấu sự khẩn trương lẫn bất
an của mình “Không cần em phải trả lời bây giờ. Như vậy đi, cho em hai
ngày, suy nghĩ thật kỹ rồi trả lời anh, được không?”. Không đợi Tiêu Hữu đáp lời, Tô Thuộc Cẩn nói thẳng “Vào nhà đi, ngủ ngon”
Tiêu Hữu nhìn thân ảnh đang rời đi của
Tô Thuộc Cẩn, thoáng một chút cảm giác sững sờ biến mất, cô xoay người
đi lên lầu. Mọi chuyện đều quá đột ngột, nhưng mà cô vẫnbiết đáp án của
mình là cái gì, chẳng qua không có nói ra khỏi miệng được…
Hai ngày sau.
Ăn sáng xong, Tiêu Hữu cũng thay quần áo xong, một cái áo thun trắng bó sát người, một chiếc quần jean ngắn dí
dỏm đáng yêu, mà cũng do đôi chân trắng trẻo thon dài lại mang theo vẻ
hấp dẫn.
“Cậu ơi! Con đi ra ngoài có việc, trưa nay có thể không về nhà đâu”
Trên mặt dịu dàng của Lăng Vi