
ng
hiểu sao, tôi lại thấp thỏm và ngưỡng mộ đến thế. Nhìn ánh mắt họ trao nhau cứ
như thắm đượm cả thế gian, thế gian chỉ có riêng họ. Hì hì, tôi nghĩ thế, bởi
hai người họ đều nhắm mắt cả. Và rồi đôi bàn tay của người con trai ấy cứ nhẹ
nhàng lướt nhẹ xuống bờ vai hơi nhô chút xương của cô gái, rồi từ từ trở xuống
cổ, sau đó là chạm thật thật nhẹ xuống ngực của cô gái. Ôi! Sao anh ta có thể
làm thế nhỉ? Cái tên này thật sàm sỡ. Nhìn khuôn mặt cứ như là một con dê già
đang cưỡng hiếp con cừu non vậy. Máu không thể lưu thông đến não, tôi bừng bừng
tức giận, không thể kìm nén nổi, tôi rút đôi giày cao gót, ném thẳng vào mặt
anh ta. Và ba sáu kế, chuồn là thượng sách. Cô gái sẽ được cảnh báo, hắn sẽ tiếp
tục làm gì cô nếu không có đôi giày này cảnh báo. Tôi đã kịp lúc núp vào một
góc tối thật khuất với bên ngoài, tránh để cho đôi tình nhân kia lùa theo. Nói
là đôi tình nhân thôi, chứ cô gái đã chạy đi lúc nào không biết, chẳng hiểu tại
sao nữa. Chắc là đôi giày nhọn quá, ha ha… Tuy phải chạy trốn như thế này,
nhưng tôi lại rất không ân hận, tôi đã cứu được cuộc đời của một cô gái.
“Thật to gan, dám vô cớ quăng giày vào người khác, lại
đúng lúc họ đang thăng hoa… chậc chậc…. chán sống rồi… chậc chậc…”
Giật mình, tôi quay đầu lại, dùng nội lực ở tay, tôi
tung luôn cú đấm vào cằm của người vừa nói, rồi lại cắm đầu cắm cổ chạy về
khách sạn. Không tệ chút nào khi tôi từng là vận động viên điền kinh, tốc độ thật
kinh hoàng. Nguy hiểm đã qua, nhưng tôi lại thấy đói, có lẽ từ nãy tiêu hao nhiều
ATP quá. Mì tôm, tôi thích mì tôm, để chuẩn bị cho việc ngủ ngoài trời, tôi đã
chuẩn bị luôn cả bếp ga mini, thế là mì tôm trứng chiên cũng đã hoàn thành, tôi
tiếp tục ăn một cách tự nhiên và tự ngợi khen mình. Thật thật là tự hào. Thế là
tôi đã tiêu hao một ngày trọn vẹn ở đây, kết quả thu về không được nhiều, nhưng
cũng phải do nguy hiểm mà có được, phải lưu giữ rất chi cẩn thận. Mở laptop
lên, tôi nhẹ nhàng cắm thẻ nhớ máy ảnh vào. Hồi hộp chờ đợi kết quả, mặc dầu là
kết quả tôi đã tận mắt chứng kiến, nhưng… tôi muốn có chứng cớ… Cũng không tệ,
rất rõ nét, rõ nét lắm, nhìn thấy cả hai nhân vật, lưu lại vào ổ dĩa D thôi, cẩn
thận, cẩn thận. Mọi việc đã xong, nhìn lại, không, chỉ cần nghĩ lại thôi, tôi cảm
thấy tóc của tôi dựng cả lên, quá đê tiện đi, quá là dê đi. Kinh khủng, sao cô
đó lại dại thế nhỉ, có phải như người xưa đã nói khi yêu người ta thường dại thế
không. Dại gì đi chăng nữa cũng không để người con trai lợi dụng được. Phải biết
hoàn toàn giữ gìn chính mình, giữ gìn thân thể trọn vẹn. Không được làm hoen ố,
trước khi đi tới hôn nhân thực sự. Nghĩ đến chuyện kinh hoàng đó, tôi lại dần
đi vào giấc ngủ lúc nào không hay. Cũng đã hai giờ sáng rồi mà. Thức như thế
thì làm sao sáng mai có thể dậy sớm tập thể dục và ngắm bình minh được chứ.
Kinh nghiệm lần này tôi rút ra được là, nên kín tất cả mọi bề khi ra ngoài đường,
lỡ có làm tội gì, người ta cũng chẳng thể phát hiện được, không nhận ra, và….
Không quê…
Đúng là cái đề tài tốt nghiệp thật khó khăn. Thế mà
mấy đứa bạn của tôi lại rất hí hửng về vấn đề này, chắc là bọn chúng đã từng trải
ít nhất là một mối tình. Cũng hơi đáng tiếc, bản thân tôi chưa hề có một mảnh
tình vắt vai, bọn nó đều nghi ngờ tôi bị đồng tính, cũng đúng thôi, chúng cho rằng
tôi không thích con trai, hay nói chính xác hơn thì, bọn con trai chưa làm cho
tôi cảm thấy hứng thú. Chưa hứng thú chứ không phải là không hứng thú, từ đó
suy ra, tôi là nữ… 100%... Hà hà, tại tôi chưa gặp ai làm cho mình động lòng ấy
chứ, tôi rất rất là thích con trai đẹp mà, đã là nữ thì đứa nào mà chẳng giống
nhau… hô hô. Đúng là bọn nó chẳng suy nghĩ gì cả. Không sao, không sao, chính
vì điều này, nhiều đứa con gái lại khá là thích tôi, tính đến nay, cũng đã ba đứa
tỏ tình rồi ấy chứ. Đương nhiên là tôi phải cự tuyệt, tôi đâu có đồng tính. Thật
ra cái bản tính và bề ngoài có “men” một chút, nhưng… con gái thì vẫn là con
gái. Tôi chưa có quan niệm rằng tôi sẽ thích một ai đó là con gái.
Thật tiếc là cái quan niệm ấy lại đến quá nhanh,
ngày thứ ba, khi tôi ở đây, tôi vô tình bắt gặp một thiếu nữ. Xinh đẹp thì
không hẳn, nhưng… đủ làm cho tôi phải động lòng. Tôi ao ước có được số điện thoại
của nàng. Chỉ cần mỗi tối nhắn tin chúc ngủ ngon, thì tâm hồn tôi cũng đủ mãn
nguyện. Cô ấy chẳng làm gì, chỉ nhìn lên trời, nhắm mắt lại, ánh nắng mặt trời
phả xuống, khuôn mặt trở nên thật rạng rỡ, cả phiến đá cô ấy ngồi cũng được
trang hoàng không kém, cứ như là một nàng công chúa đang ngồi trên ghế của nữ
hoàng huyền bí. Cái cảnh bắt mắt ấy, đương nhiên là lọt vào ống kính của tôi rồi.
Lần đầu tiên, trái tim của tôi đập thật mạnh, và thật nhanh… nó đang háo hức
chuyện gì đây. Ngày hôm sau, tôi lại tiếp tục hăng hái thức giậy sớm, rất tự
nguyện, chỉnh chu trang phục hơn thường ngày, đôi chân không thể không lui tới,
từ lúc nào, tôi đã có mặt ở hiện trường, nghe ghê nhỉ. Bởi tôi đã quyết tâm điều
tra cô ấy ở đâu mà. Tôi, thử chấp nhận mình bị đồng tính. Chẳng sao mà, tr